Chương 237
Tục ngữ nói, ngồi không núi vàng ăn cũng hết.
Ngôn Tiểu Nặc hiểu rất sâu sắc đạo lý này, sau một đêm nghỉ ngơi, ngày hôm sau cô liền dậy sớm đi tìm việc.
Có lẽ thành phố này quá nhỏ, cô mới đi một buổi sáng mà đã không còn chỗ nào cần tuyển nhà thiết kế nữa rồi.
Cũng may là cô không phải kiểu người thấy khó khăn trước mắt mà chùn bước. Làm thiết kế nên nền tảng hội họa của cô rất tốt, Ngôn Tiểu Nặc liền đến một trường mầm non ứng tuyển làm giáo viên mỹ thuật.
“Cô Ngôn, xin hỏi cô có giấy chứng nhận nghiệp vụ sư phạm không?” Hiệu trưởng trường mầm non là một người phụ nữ hơn 50 tuổi, tóc được chải chuốt tỈ mỉ, tay đẩy nhẹ chiếc kính trên sống mũi, hỏi cô.
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, ngại ngùng nói: “Xin lỗi, tôi không có giấy chứng nhận nghiệp vụ sư phạm, tôi là sinh viên của khoa thiết kế trường đại học S.”
Hiệu trưởng cau mày nói: “Thật ngại quá, chỗ chúng tôi là trường mầm non, nếu như cô muốn ứng tuyển làm giáo viên thì cần phải có giấy chứng nhận nghiệp vụ sư phạm”
Ngôn Tiểu Nặc biết quy định này, nhưng cô vẫn muốn tranh thủ cơ hội cho bản thân: “Vậy hiệu trưởng, tôi có thể làm trợ giảng không?”
Hiệu trưởng ngạc nhiên nhìn cô hỏi: “Trợ giảng cũng không phải là không thể, nhưng lương của trợ giảng không cao.”
Ngôn Tiểu Nặc liền hỏi: “Trợ giảng một tháng được bao nhiêu tiền ạ?”
Hiệu trưởng nói: “6 triệu, nếu như cô đồng ý, tôi rất vui mừng chào đón cô đến với chỗ chúng tôi”
Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ một chút rồi trả lời: “Tôi đồng ý, sáng mai có thể đi làm luôn được không ạ?”
Hiệu trưởng nhìn ánh mắt trong veo mang sự thẳng thắn thành khẩn của cô, khẽ gật đầu.
Bà nói: “Sáng mai 8 giờ bắt đầu làm việc, cô theo cô giáo Từ ở lớp bé.”
Ngôn Tiểu Nặc liền tranh thủ thời gian rảnh đi gặp cô giáo Từ ở lớp bé.
Cô giáo Từ là một cô gái trang nhã rất có tố chất văn nghệ, lúc Ngôn Tiếu Nặc đến, cô ấy đang dạy lũ trẻ ở lớp bé môn mỹ thuật.
Giọng nói cô giáo dịu dàng như nước, các bạn nhỏ đang cầm bút sáp màu hoặc bút chì màu vẽ những bức tranh đơn giản trên giấy trắng.
Ngôn Tiểu Nặc đưa ánh mắt ngắm nhìn, những bức vẽ của bọn trẻ trước mặt cô có bức vẽ căn nhà nhỏ, có bức vẽ cây và những bông hoa, có bức lại vẽ ba mẹ của mình.
Tuy là rất non nớt, nhưng đều là những tác phẩm mà bọn trẻ dùng tấm lòng để làm ra. Ngôn Tiểu Nặc nhìn chúng chăm chỉ như vậy, không kìm được nở nụ cười.
Cô giáo Từ nhìn thấy Ngôn Tiểu Nặc đứng ở ngoài cửa sổ, cô ấy liền khẽ gật đầu với Ngôn Tiểu Nặc, để các bạn nhỏ tự vẽ, nhân lúc rảnh đi ra ngoài.
Giọng nói của cô giáo Từ vẫn thân thiện dịu dàng như cũ: “Xin hỏi cô là?”
Ngôn Tiểu Nặc đưa tay ra, mỉm cười nói: “Xin chào, cô giáo Từ, tôi là trợ giảng đến ứng tuyển ngày hôm nay.”
Cô giáo Từ tỏ ra vô cùng vui vẻ, cô ấy liền hỏi: “Hiệu trưởng đồng ý rồi sao?”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười gật đầu, giọng nói mềm mại dễ nghe: “Vâng, hiệu trưởng dặn tôi sáng mai 8 giờ đến làm, dù sao cũng không có việc gì làm nên tôi qua đây xem một chút.”
“Cô thật là tận tâm.” Cô giáo Từ khen ngợi cô, kéo cô vào trong phòng học, nhẹ nhàng nói: “Những đứa trẻ này đều là người ở đây, chúng bình thường rất ngoan ngoãn, ít khi có xích mích cãi nhau.
Ngôn Tiểu Nặc khá ngạc nhiên: “Vậy tôi thực sự may mẫn rồi, chọn được một món hời lớn”
Tuy đó là lời nói dí dỏm, tuy đó là lần đầu tiên hai người họ gặp mặt, nhưng cô giáo Từ vẫn cảm thấy rất gần gũi, không kìm được mà chăm chú nhìn cô gái ở trước mặt.
Cô gái chỉ mới 18, 19 tuổi, trang phục trên người tuy có vẻ rất đơn giản nhưng từng cử chỉ hành động đều đặc biệt dễ thương duyên dáng, cho dù là cách cư xử vui vẻ cởi mở hay là ánh mắt tươi sáng hiền hòa đều tỏ rõ đây là một cô gái thông minh.
Lúc này, có một đứa trẻ vẽ xong chạy đến tìm cô giáo Từ, giọng nói nũng nịu: “Cô giáo Từ, con vẽ xong rồi ạ”
Cô giáo Từ liếc nhìn Ngôn Tiểu Nặc một cái, thấy ánh mắt Ngôn Tiểu Nặc nhìn đứa nhỏ rất dịu dàng.
Cô ấy mỉm cười đón lấy bức vẽ mà đứa trẻ đưa tới, nhìn ngắm rồi xoa đầu cô bé: “Phi Phi giỏi quá”
Phi Phi nhìn cô giáo Từ, mở to đôi mắt đen tròn, ngây thơ hỏi: “Cô sẽ cho con 10 điểm chứ”
Ngôn Tiểu Nặc thấy vậy, không nén được mà bật cười.
Cô giáo Từ liền cười nói: “Phi Phi ngoan ngoãn ở đây đợi cô được không nào? Cô để quên bút đỏ ở phòng làm việc, bây giờ cô đi lấy.”
Phi Phi gật đầu.
Cô giáo Từ nói với Ngôn Tiểu Nặc: “Phiền cô giúp tôi trông chừng bọn trẻ một chút, tôi qua phòng làm việc lấy bút đỏ.”
Ngôn Tiểu Nặc đương nhiên rất vui vẻ đồng ý: “Vâng, ở đây cứ giao cho tôi, cô giáo Từ mau đi đi”
Phi Phi đưa ánh mắt qua nhìn Ngôn Tiểu Nặc, hiếu kỳ tròn xoe đôi mắt: “Chị thật là xinh đẹp.”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười gật đầu, nói với Phi Phi: “Phi Phi cũng rất xinh đẹp.”
“Không có, chị mới xinh đẹp.” Đôi tay nhỏ của Phi Phi kéo lấy tay Ngôn Tiểu Nặc.
Đôi tay nhỏ nhắn, còn rất ấm áp mềm mại, Ngôn Tiểu Nặc xoa đầu Phi Phi: “Phi Phi ngoan quá”
Ngôn Tiểu Nặc có chút hoài nghi không biết là có phải mình đã bước nhầm vào lớp lớn hay không, sao mà đứa trẻ mới 4 tuổi đã biết ăn nói như vậy.
Nhớ lúc bản thân 4 tuổi, trước mặt bà ngoại nghịch ngợm giống như một con khỉ hoang dã không thể kiểm soát được, trước mặt cô giáo và người lạ thì lại như chuột nhìn thấy mèo.
Một câu cũng không dám nói, chứ đừng nhắc đến việc có thể nói những lời tốt đẹp như vậy.
“Phi Phi thích vẽ tranh sao?” Ngôn Tiểu Nặc dịu dàng hỏi.
Cô trước đó đã nhìn qua bức vẽ của Phi Phi, dưới một cái cây to cao, ba mẹ cô bé đang cùng cô bé nhảy dây.
Nét vẽ rất non nớt nhưng màu sắc lại rất tươi sáng, cả bức vẽ cũng rất sạch sẽ. Có thể nhìn ra, Phi Phi rất nghiêm túc với bức tranh này.
Đúng như dự đoán, nét mặt của Phi Phi càng vui vẻ hơn: “Thích, rất thích ạ”
Ngôn Tiểu Nặc đang muốn nói gì đó thì có mấy bạn nhỏ vẽ xong đem tranh đến nộp.
“Mọi người ngồi hết vào chỗ nào, đừng chạy lung tung.” Ngôn Tiếu Nặc nói với đứa bé nộp tranh xong định chuôn ra sân chơi một câu: “Cô giáo Từ sắp về rồi.”
Cô giáo Từ đang đứng ở cầu thang phía đối diện nhìn thấy tất cả liên nhẹ nhõm thở phào một hơi, nghe cô nói vậy lập tức xuống cầu thang, mỉm cười hô lên: “Cô giáo đến chữa bài tập, các bạn nhỏ ngồi vào chỗ nào”
Lũ trẻ lập tức yên tĩnh lại.
Ngôn Tiểu Nặc ngồi vào ghế bên cạnh, giúp cô giáo Từ xem bài tập mà bọn nhỏ đã nộp.
“Cô giáo Từ, bọn trẻ rất có năng khiếu.” Ngôn Tiểu Nặc nhìn những bức tranh, lời khen ngợi phát ra từ đáy lòng.
“Tôi cũng cảm thấy mấy bức vẽ này đều không tồi.” Cô giáo Từ rút ra mấy bức vẽ, trong số đó có của Phi Phi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn bọn trẻ ở phía dưới không khóc không làm ồn, ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ, nói: “Cũng đều là do cô bình thường dạy dỗ tốt”
Cô giáo Từ để lộ ra nụ cười tươi sáng: “Chỉ cần nhẹ nhàng một chút, bọn trẻ sẽ rất nghe lời”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười.
Cô thấy thời gian cũng không còn sớm, liền đứng dậy xin phép ra về.
Cô giáo Từ cũng đứng dậy, ngại ngùng nói: “Nói chuyện với cô lâu như vậy mà tôi vẫn chưa biết tên cô.”
Ngôn Tiểu Nặc khẽ mỉm cười: “Tôi họ Ngôn, tên là Ngôn Tiểu Nặc”
Cô giáo Từ bất ngờ mở to đôi mắt, che miệng lại, thấp giọng nói: “Ngôn Tiểu Nặc? Cô chính là Ngôn Tiểu Nặc?”
Có nổi tiếng đến như vậy không? Ngôn Tiểu Nặc trong lòng thấy sai sai, nhưng vẫn gật đầu: “Không sai”
“Nhà thiết kế của Thương Lan Vân Thiên, hơn nữa còn là người thiết kế vương miện ngọc trai cho Hoàng hậu Olina?” Khuôn mặt dịu dàng trang nhã lúc đầu của cô giáo Từ lúc này đã trở nên vô cùng kích động.
Thương Lan Vân Thiên chính là game mà trước đây cô đã thiết kế nhân vật chính giúp tổng giám đốc Trương.
Cô giáo Từ chỉ đề cập đến mấy điều đó, không hề đề cập đến mối quan hệ giữa cô và Mặc Tây Quyết, điều này khiến Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy rất thoải mái.
“Một chút việc nhỏ thôi, không đáng để nhắc đến” Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười khiêm tốn nói.
Cô giáo Từ nắm lấy tay Ngôn Tiểu Nặc, lập tức nói: “Cô đừng khiêm tốn, những đồ cô thiết kế tôi vẫn luôn lưu giữ”
Hóa ra ở đây cũng có người hâm mộ Ngôn Tiểu Nặc.
Ngôn Tiểu Nặc liền cảm thấy gần gũi hơn, nắm lấy tay cô giáo Từ, vỗ vỗ: “Vất vả cho cô giáo Từ rồi”
Cô giáo Từ liên gật đầu: “Có gì vất vả đâu, cô Ngôn chính là người mà tôi vô cùng khâm phục”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười.
Lại có thêm vài bạn nhỏ vẽ xong, cô giáo Từ đành phải trở lại phòng học để chấm mấy bức tranh đã hoàn thành cho các bạn nhỏ.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn dáng vẻ rành mạch phân minh của cô giáo Từ, không kìm được mà thán phục: “Cô giáo Từ đúng thật là một giáo viên tốt”
Cô giáo Từ ngại ngùng mỉm cười: “Sao có thể so được với cô.”
Ngôn Tiểu Nặc mỉm cười nói: “Có thể làm tốt công việc của mình, đó đã là một điều rất khó, rất đáng quý.”
Học sinh đến nộp bài tập càng lúc càng nhiều, cô giáo Từ không còn cách nào để trì hoãn thêm nữa, liền nói với Ngôn Tiếu Nặc: “Vậy cô đi trước đi, tôi ở đây… không rời đi được, nếu không thì tôi sẽ đưa cô đi rồi”
Ngôn Tiếu Nặc hiểu được mỉm cười nói: “Cô không cần tiễn tôi đâu, an toàn của bọn trẻ là quan trọng nhất”
Bọn trẻ ở đây đều là máu thịt của ba mẹ chúng, không thể để xảy ra bất cứ sơ xuất nào được.
Cô giáo Từ thấy Ngôn Tiểu Nặc thông tình đạt lý như vậy, trong lòng càng thêm chín mười phần khâm phục yêu quý cô.
Ngôn Tiểu Nặc đang định xoay người rời đi thì đột nhiên nghe thấy giọng của Phi Phi: “Đợi một chút, cô giáo Ngôn đợi một chút.”
Cô ngạc nhiên quay đầu lại thì thấy Phi Phi lao tới sà vào lòng cô, cô giáo Từ có chút ngơ ra: “Phi Phi, con làm gì vậy?”
Phi Phi quay đầu qua nói với cô giáo Từ: “Cô giáo Từ không phải nói là năm mơ cũng muốn chụp với cô giáo Ngôn một bức ảnh sao? Phi Phi có thể giúp cô giáo Từ”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!