Chương 264
Quản gia Duy Đức biết điều gì là quan trọng, lúc này đây hai người chủ nhân của lâu đài đều đang nằm trên giường bệnh, đặc biệt là nếu Ngôn Tiểu Nặc có xảy ra chuyện gì thì cậu chủ chắc chắn cũng sẽ phát điên mất.
Ông ấy lập tức nói: “Cậu Đường yên tâm, tôi hiểu rồi”.
Đường Mạt Ưu cười nói: “quản gia Duy Đức làm việc rất ổn thỏa, tôi không có gì không an tâm cả”. Anh ta nhìn về phía cánh cửa phong đóng chặt, nghĩ một chút rồi vẫn nhẹ nhàng gõ cửa.
Bên trong truyền đến giọng nói bình thản của Trình Tử Diễm: “Ưu à, con thay quần áo rồi hãy vào”.
Đường Mạt Ưu lập tức về phòng thay quần áo phẫu thuật rồi mới vào, quả nhiên trong phòng ngủ chính đang tiến hành cuộc phẫu thuật căng thẳng.
Trình Tử Diễm thấy Đường Mạt Ưu vào phòng rồi hơi gật đầu với mình, thì tảng đá trong lòng cũng rơi xuống một nửa, không hỏi nhiều nữa, mà nói: “Đến đây giúp một tay đi”.
Vết thương của Mặc Tây Quyết đã xử lý xong rồi, không còn chảy máu nữa, song trên tay vẫn đang truyền nước.
Trình Tử Diễm và Vĩ Nhi đang tiến hành trị liệu xử lý dị ứng, đội ngũ trị liệu trước đây Mặc Tây Quyết dùng cũng đang cố gắng hết sức cứu Mặc Tây Quyết.
Đôi mắt Mặc Tây Quyết nhắn chặt, gương mặt tuyệt thế anh tuấn đã gầy đi rất nhiều, mang theo một loại tái nhợt gần như trắng bệch, dường như cả gương mặt chỉ còn lại đôi lông mày đen đậm.
Đường Mạt Ưu liên tưởng đến gương mặt ốm yếu của Ngôn Tiểu Nặc, trong lòng thở dài một hơi, song bàn tay thì không hề dừng lại gián đoạn việc hỗ trợ trị liệu cho Mặc Tây Quyết.
Trong căn phòng ngủ chính đều là những tinh anh đẳng cấp của ngàng y học, cho dù đã bận rộn mấy tiếng đồng hồ, đến khi Trình Tử Diễm tuyên bố quá trình trị liệu kết thúc, tất cả mọi người đều thở phào một hơi.
Từ phòng ngủ chính đi ra, gương mặt Trình Tử Diễm không giấu được vẻ mệt mỏi.
Đường Mạt Ưu vội vàng nói: “Bố đi nghỉ ngơi một chút đi”.
Trình Tử Diễm gật đầu: “Được, con ở đây trông chừng Mặc Tây Quyết, ta đi một lát rồi sẽ quay lại”.
Đường Mạt Ưu nhún nhún vai nói: “Bên trong có một người đẹp trông chừng cậu ta rồi, con vào đó không phải là cản trở sao?”
Trình Tử Diễm nhíu mày, nghĩ tới bộ dạng vừa rồi của Vi Nhi căng thẳng và thận trọng như thế, suy nghĩ một chút rồi nói: “Vậy thì con tự xem làm gì tùy con”.
“Con đi xem Tiểu Nặc”. Đường Mạt Ưu nói, “Chắc cô ấy cần thay thuốc rồi”.
Trình Tử Diễm không nói gì nữa, chỉ cảm thấy toàn cơ thể vô cùng mệt mỏi, “Đợi lúc nữa vẫn còn cần tiếp tục tiến hành quan sát Mặc Tây Quyết, con đừng ở đó quá lâu”.
Đường Mạt Ưu cười: “Con biết rồi, bố yên tâm”.
“Quãng thời gian này con không ở Iceland, gọi về cho bố mẹ con báo tin bình an đi”. Trình Tử Diễm lại dặn dò, “Bên phía A Dục ta tự đi nói”.
“Vâng”. Đường Mạt Ưu thu lại nụ cười, trả lời.
Ngôn Tiểu Nặc thấy Đường Mạt Ưu vào phòng thì vội vàng hỏi: “Mặc Tây Quyết thế nào rồi?”
Câu hỏi mặc dù rất ngắn, nhưng bên trong lại thể hiện rõ sự quan tâm Đường Mạt Ưu cười với cô nụ cười như muốn nói “Yên tâm đi”, “Anh ấy không sao rồi, chỉ cần đợi tỉnh lại nữa thôi”.
Sắc mặt của Ngôn Tiểu Nặc lại không hề vì câu nói này mà nhẹ nhõ hơn, cô như độc thoại một mình nói: “Nhưng lúc nào anh ấy mới tỉnh lại?”
Quản gia Duy Đức vội vàng đứng dậy, cười nói: “Cô Ngôn đừng lo lắng, sức khỏe cậu chủ trước nay đều rất tốt, lần này nhất định có thể vượt qua được”.
Ngôn Tiểu Nặc chỉ có thể gật gật đầu đáp lại, cô không muốn bất cứ ai vì cô mà lo lắng nữa.
“Cậu Đường cũng mệt rồi, nghỉ ngơi một chút đi”. Quản gia Duy Đức phát huy một cách xuất sắc nhiệm vụ của một quản gia, “Tôi đi nhà bếp đốc thúc làm đồ ăn, chút nữa là có thể dùng bữa được rồi”. Đường Mạt Ưu cười nói: “Vất vả cho ông rồi”.
Duy Đức khiêm tốn cười cười, rồi rời khỏi phòng.
Đường Mạt Ưu xem xét bình truyền nước, thay thuốc cho Ngôn Tiểu Nặc, sau đó nhìn sắc khí của cô, khẽ gật đầu: “Quả nhiên tốt hơn nhiều rồi”.
Ngôn Tiểu Nặc cười nhàn nhạt, “Vậy cũng là nhờ y thuật của anh cao, tôi mới có thể như thế này”.
Đường Mạt Ưu xua xua tay: “Vốn dĩ lần này bố tôi không muốn đến, vì chú A Dục thực sự không thể đi được, nhưng không thể từ chối lời khẩn cầu của Mặc Tây Quyết, vì thế ông ấy mới tới”.
Trong đầu Ngôn Tiểu Nặc lặp đi lặp lại câu nói “Lời khẩn cầu của Mặc Tây Quyết”.
Người đàn ông như Mặc Tây Quyết, trong từ điển từ lúc nào có hai từ “Khẩn cầu” chứ?
“Anh ấy… Tại sao anh ấy. Ngôn Tiểu Nặc dường như không thể tin được.
Đường Mạt Ưu vốn muốn cười nói, song lúc này anh ta không thể cười ra được, trong mắt tràn ngập ý than thở, “Cô nói xem tại sao? Cô không muốn làm tổn thương đứa bé, bác sĩ trong lâu đài đều bỏ tay, Mặc Tây Quyết mới phải nghĩ hết cách cố gắng để bố tôi đích thân đến đây giúp cô giữ thai”.
Lần đầu tiên Ngôn Tiểu Nặc cảm nhận được sự bất lực và vô năng của ngôn từ.
Trong nhận thức của Mặc Tây Quyết, đứa bé này không phải của anh ấy, nhưng anh ấy lại vì nghĩ đến cảm nhận của cô mà thỏa hiệp.
Bản thân cô vẫn còn đắn đo điều gì? Còn hoài nghi điều gì?
Đường Mạt Ưu nhẹ nhàng nói một câu: “Tiểu Nặc, không có người đàn ông nào đồng ý cho người phụ nữ của mình rời xa mình, cô nghĩ xem, một mình cô ở bên ngoài, Mặc Tây Quyết làm sao có thể yên tâm cho được? Anh ấy làm như vậy, cô đã hiểu nỗi khổ tâm của anh ấy hay chưa? Trốn tránh không thể giải quyết bất cứ vấn đề nào, dũng cảm một chút”.
Ngôn Tiểu Nặc cúi mắt xuống, một hồi lâu sau cô mới nhẹ nhàng nói: “Cảm ơn anh Đường”.
Đường Mạt Ưu rất bất ngờ, anh cho rằng một tràng mình vừa nói không thể khuyên nhủ được Ngôn Tiểu Nặc, lại nhìn Ngôn Tiểu Nặc, đôi mắt cô lúc này rất sáng, mang theo ý cười nhàn nhạt, không còn bộ dạng cau mày nhắn trán như trước nữa.
“Chúng ta cũng coi như bạn bè rồi, cô có thể nghĩ thoáng ra tôi cũng rất mừng”. Đường Mạt Ưu cảm thấy tinh thần mình cũng nhẹ nhõ hơn nhiều.
Ngôn Tiểu Nặc cười nói: “Đợi đến lúc anh và Nam Hân kết hôn, nhớ là nhất định phải mời tôi đó”.
Đường Mạt Ưu vừa nghe thấy tên Kiều Nam Hận thì ánh mắt đã ngập tràn ý cười, “Cô yên tâm, không thể thiếu cô được, cũng không thể thiếu A Quyết nữa”. Ngay lập tức anh ta lại nói, “Đúng là mệt thật đấy, cô cũng nghỉ ngơi đi, truyền hết bình nước này tôi sẽ đến nhổ kim ra cho cổ”.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu nói: “Được, vậy anh mau đi nghỉ ngơi đi, tôi cũng nghỉ một chút”
Đường Mạt Ưu đỡ cô nằm xuống rồi mới rời đi.
Ngôn Tiểu Nặc cảm thất rất mệt, trước đó không ngủ được là vì lo lắng cho Mặc Tây Quyết, lúc này cô giống như người từ trong ngõ cụt trở về, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt.
Trong lòng không còn áp lực lớn như trước nữa, cô thiếp đi tương đối nhanh.
Trước nay chưa từng ngủ sâu đến thế, lúc cô tỉnh lại, thì bình nước trên đầu đã không còn nữa, trên tay cô là một miếng băng trắng.
Xem ra trong lúc cô ngủ thì Đường Mạt Ưu đã rút kim ra cho cô rồi.
Ngôn Tiểu Nặc nhìn thấy trên gối đầu có một mảnh giấy nhớ, bên trên viết: “Nằm nhiều, đi ít”.
Cô thở dài một tiếng trong lòng, bản thân cô và Mặc Tây Quyết chỉ cách nhau một cánh cửa, nhưng lại không có cách nào đến nhìn anh một cái.
Lại nghỉ thêm một lúc, rồi cô sẽ sang thăm Mặc Tây Quyết.
Quản gia Duy Đức đích thân đẩy xe đồ ăn vào, thấy Ngôn Tiểu Nặc đã tỉnh lại, gương mặt ông ấy nhẹ nhõm mỉm cười: “Tôi đoán là cô Ngôn chắc là tỉnh rồi, quả nhiên như vậy, đây là đồ ăn tôi đích thân chuẩn bị, cô Ngôn mau ăn đi”.
Ngôn Tiểu Nặc muốn ngồi dậy, cô người làm nhanh chóng tiến đến đỡ cô ngồi lên, sau đó đặt đồ ăn lên chiếc bàn trước giường.
Từng món ăn đều rất ngon mắt, mặc dù lượng không nhiều nhưng rất phong phú.
“Mấy món này đều là ông Trình đích thân viết công thức, tôi đã giám sát nhà bếp chuẩn bị, nên cô Ngôn cứ yên tâm dùng cơm”. Duy Đức nhẹ nhàng nói.
Ngôn Tiểu Nặc cảm kích gật gật đầu, “Vất vả cho ông rồi”.
Duy Đức cười khổ: “Tôi cũng là lấy công chuộc tội, là do tôi sơ suất nên mới gây ra việc lớn như thế này”.
Ngôn Tiểu Nặc có chút không kìm chế được, liền hỏi: “Cận Phượng Anh cô ấy bây giờ ra sao rồi?”
“Cô ta nhận hết tội danh về mình”. Duy Đức từ từ thở dài, “Nói thế nào cũng không chịu tiết lộ bàn tay ở phía sau”. Thần sắc trên gương mặt Ngôn Tiểu
Nặc vẫn bình thản trầm tĩnh như cũ: “Hiện tại cô ta có dự định gì không?” Một hồi lâu sau, Duy Đức mới nói: “Cô ta nói chỉ mong được chết”. Trong lòng Ngôn Tiểu Nặc run lên, trầm mặc cả nửa ngày mới nói: “Mấy ngày này đừng giày vò cô ta nữa, đợi Mặc Tây Quyết tỉnh lại rồi tính tiếp”.
Duy Đức nói: “Vâng, chỉ là không được nới lỏng”.
Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, theo bản năng ôm lấy bụng,“Tôi biết, chỉ là không muốn trước khi cô ta chết để cô ra phải chịu quá nhiều đau khổ mà thôi”.
“Chỉ sợ khi cậu chủ tỉnh lại, lại là một trận sóng gió”. Ngữ khí Duy Đức chứa đầy than vãn, lập tức đổi chủ đề, “Cô Ngôn mau dùng cơm đi, để nguội rồi không tốt”.
Ngôn Tiểu Nặc đè nén cảm giác thế lương trong lòng, ép bản thân ăn một chút com.
Chỉ sợ rằng đời này không thể trả hết nợ cho nhà Cận Phượng Anh rồi.
Ngôn Tiểu Nặc ăn xong cơm, nghỉ ngơi một lúc thì Trình Tử Diễm đến. “Chú Trình”. Ngôn Tiểu Nặc chào hỏi Trình Tử Diễm một cách dịu dàng.
Trình Tử Diễm mỉm cười: “Nghi thức xã giao không cần quá câu nệ, nhìn sắc mặt cô thì đúng là tốt hơn nhiều rồi đó”.
Ngôn Tiểu Nặc cảm kích nói: “Không có chú Trình thì mạng của cháu sớm đã mất rồi, cháu có ngày hôm nay là cũng nhờ cả vào chú”.
“Lời cảm kích trước nay tôi nghe qua không ít, có điều trận thành như cô thì đúng là không nhiều”. Trình Tử Diễm cười cười rồi ngồi xuống bên cạnh cô, “Đừng để quá nhiều suy nghĩ ở trong lòng, biết chưa hả?”
Ngôn Tiểu Nặc trịnh trọng gật đầu đáp: “Cháu hiểu rồi, sau này sẽ không vậy nữa”.
Trình Tử Diễm biết mặc dù có yếu đuối, nhưng cũng giống như cây tre vậy, cong như không gãy, mềm dẻo vô cùng, việc gì đã quyết định thì nhất định sẽ làm.
“Đi lại một chút cũng được”. Trình Tử Diễm như có thể nhìn ra tâm tư của cô, ông ấy nói: “Nói đến đây, nếu là người bình thường chỉ sợ là đứa bé sớm đã không còn nữa, cô và con cô đều có sức sống ngoan cường”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!