Chương 402: Cự tuyệt
Trước tiên, Phó Cảnh Dao xác định phong cách thống nhất của toàn bộ ngôi nhà, cho ra một bản thiết kế sơ khởi phác họa ý tưởng của mình.
Ngày hôm sau, cô tự mình đến đo đạc gian phòng tân hôn nhỏ bé, sau đó làm hoàn chỉnh phương án thiết kế.
Lúc Hoàng tử Carter ở nhận được phương án thiết kế, chẳng qua chỉ lãnh đạm liếc qua một lần, sau đó đặt sang một bên.
Người hầu nhìn thấy, trong lòng càng thêm thắc mắc, hoàng tử rõ ràng rất mong cờ thiết kế này, vậy tại sao sau khi đưa đến lại có thái độ như vậy?
Người hầu không dám nghĩ quá sâu xa, nhẹ nhàng lui xuống.
Trong phòng không còn ai khác, hoàng tử Carter mới cầm bản thiết kế kia xem thêm một lần nữa, anh cũng là người biết thiết kế kiến trúc, vừa nhìn là biết cô cũng không đặt quá nhiều tâm tư vào đó.
Trong lòng chợt cảm thấy hơi thất vọng một chút, theo hiểu biết của anh, Phó Cảnh Dao cũng không phải là người làm việc lười biếng chếnh mảng.
Sau khi Phó Cảnh Dao đệ trình phương án thiết kế, liền trở về phòng làm việc vừa xử lý những công việc khác, vừa chờ hoàng tử Carter hồi âm.
Nhưng mà đã qua một thời gian dài, cũng không nhận được bất kỳ ý kiến phản hồi nào Lần đó, gặp nhau ven bờ nước, rồi lại một pha khiêu vũ như mê như say, cùng với hộp trà Hàm Thủy cực phẩm kia, đương nhiên khiến cô mơ hồ hiểu ra một chút gì đó, nhưng mà cô không hề muốn tiến thêm một bước nữa.
Hoàng tử Carter là ai chứ? Thái tử nước S, thân phận cao quý, gia cảnh phức tạp.
Nếu giao du với hoàng gia, thông thường sẽ mất đi tự do của mình, Phó Cảnh Dao cũng không muốn, vì vậy cũng không muốn có quá nhiều dịp đồng thời xuất hiện cùng anh.
Suy nghĩ một chút, điện thoại di động trên bàn reo lên. Là ông nội.
Phó Cảnh Dao nghe điện thoại: “Ông nội, ông nhận được trà Hàm Thúy chưa?”
“Nhận được! Đúng là trà ngon!” Ông cụ Phó vô cùng cao hứng, “Y hệt cái hộp mà con bé Tiểu Nặc tặng cho ông, đúng rồi, ở đầu mà con có được vậy? Vật này chỉ có người trong hoàng tộc nước S mới có.”
Phó Cảnh Dao thở dài, thấy không gạt được ông, không thể làm gì khác hơn là thành thực trả lời: “Là của hoàng tử Carter tặng ạ, ngài ấy nhờ con thiết kế một căn phòng, nên tặng cái này cho con, xưa nay con đầu có thích uống trà, cho nên mang gửi cho ông nội.”
“Ha ha, thì ra là như vậy.” Ông cụ Phó cười đầy hàm ý, “Nghe Tiểu Nặc nói, trà Hàm Thúy cực phẩm này, hoàng thất chỉ dùng để tặng cho người có quan hệ thân thiết mà thôi.”
Trong lòng Phó Cảnh Dao hơi run lên một chút, nhẹ giọng nói: “Ông nội, con lại là một người có thể bị lung lay chỉ vì một hộp trà lá thôi sao ?”
Ông cụ Phó trầm mặc một hồi, cười nói: “Ừ nhỉ, làm sao cháu gái ông lại là loại người trông mặt bắt hình dong như vậy, cho nên tự con biết cân nhắc là được!”
Phó Cảnh Dao lại hỏi thăm tình hình cuộc sống thường ngày câu của người nhà, sau đó mới cúp điện thoại.
Trà Hàm Thúy chỉ tặng cho người có quan hệ thân thiết, Phó Cảnh Dao nhàn nhạt cười, quả nhiên mình không đoán sai, vậy khi cô gửi phương án thiết kế đến, trong lòng hoàng tử Carter hẳn là biết cô nghĩ gì!
Thời gian làm việc vẫn luôn trôi qua rất nhanh, xử lý xong một vài chuyện lặt vặt, một buổi sáng đã trôi qua. Giờ nghỉ trưa, Cổ Đình Thâm đến tìm cô, “Đến giờ nghỉ trưa rồi.” Phó Cảnh Dao cười một tiếng, “Ừ, tôi cũng đi ăn ngay đây.”
“Buổi trưa cùng nhau ăn cơm được chứ?” Cổ Đình Thâm cười nhìn cô, con ngươi màu hổ phách mang theo nụ cười ấm áp.
Phó Cảnh Dao gật đầu, “Được.”
Hai người cùng đến nhà hàng.
Cổ Đình Thâm và Phó Cảnh Dao thường xuyên đến nhà hàng này dùng cơm, cho nên có quen biết khá thân với bà chủ.
Năm xưa bà chủ không có quan hệ gì với ai, sau khi ly dị với chồng sau thì mở nhà hàng này, cũng không có con cái gì, nhưng mà bà là người nhiệt tình cởi mở, sống một cuộc sống hết sức thanh thản tự tại.
Thời điểm mới vừa khai trương nhà hàng cũng gặp phải một chút khó khăn, Cổ Đình Thâm giúp bà chủ vượt qua cửa ải trước mắt, bà chủ mang lòng cảm kích, dần dà tình bạn của hai người hết sức thân thiết. Vì vậy Cổ Đình Thâm mỗi lần muốn đến ăn, bà chủ cũng sẽ để dành vị trí tốt cho Cổ Đình Thâm.
Nhà hàng mặc dù không lớn, nhưng mà màu sắc thức ăn lại hết sức nổi bật, trang hoàng và sắp xếp cũng rất sạch sẽ ngăn nắp, vì vậy ở bên ngoài rất có danh tiếng, làm ăn phát đạt.
Theo lệ thường, vẫn chọn lẩu phô mai, và mấy món chấm phô mai khác, Cổ Đình Thâm gọi rượu nho trắng, Phó Cảnh Dao uống hồng trà.
Mùi sữa thơm hòa quyện mùi rượu hoa quả tỏa hương thơm khắp nơi, để cho người ta không nhịn được thèm mà gõ gõ ngón tay lên bàn biểu thị sốt ruột.
Phó Cảnh Dao thích nhất là lẩu phô mai, đương nhiên cũng không khách sáo, ăn hết sức tự nhiên sảng khoái.
Cổ Đình Thâm cười nói: “Cảnh Dao, thấy cô ăn uống ngon miệng như thế tôi cũng yên tâm.”
“Hả?” Phó Cảnh Dao nghe không hiểu ý anh.
“Từ sau khi cô đến hồ Zurich gặp vị khách hàng bí ẩn đó, đến giờ thấy cô vẫn có vẻ không vui.” Con ngươi màu hổ phách của Cổ Đình Thâm lóe lên một tia bí hiểm, “Tôi vẫn luôn lo lắng, may mà cô không sao”
Phó Cảnh Dao nhàn nhạt cười một tiếng: “Để cho Tổng giám đốc Cố phí tâm vì tôi như vậy, thật xin lỗi.”
Giọng nói của Cổ Đình Thâm vẫn thuần hậu như nước hồng trà, “Sếp quan tâm nhân viên chỉ là chuyện quá vô cùng bình thường.”
Phó Cảnh Dao bưng ly trà lên, “Cho nên tôi rất may mắn, gặp được một ông chủ tốt như vậy.”
Ly rượu cao cổ của Cổ Đình Thâm khẽ chạm vào ly trà của cô, phát ra tiếng vang trong trẻo.
Ăn xong món lẩu phô mai, Phó Cảnh Dao lại nói nhiều hơn một chút với Cổ Đình Thâm: “Tổng giám đốc Cổ, vài ngày trước tôi có trở về nước, tham gia lễ cưới của một người bạn thân.”
Cổ Đình Thâm nói: “Tôi biết, Mạt Ưu có nói với tôi, là lễ cưới con gái nuôi của chú Trình.”
“Anh cũng biết Đường Mạt Ưu à?” Phó Cảnh Dao trợn to hai mắt.
“Đương nhiên, chúng tôi là bạn thân cùng nhau lớn lên từ nhỏ.” Cổ Đình Thâm cười nói, “Cha mẹ tôi và cha mẹ cô ấy là bạn vô cùng thân thiết.”
Phó Cảnh Dao càng kinh ngạc, “Đúng là trái đất này quá tròn, cũng quá nhỏ.
“Thế giới này nói lớn thì cũng lớn, nói nhỏ thì cũng nhỏ.” Cố Đình Thâm lạnh nhạt nói, “Chẳng lẽ trong lễ cưới bạn thân cô lại xảy ra chuyện không vui gì?”
Phó Cảnh Dao khẽ gật đầu, nói: “Không phải vậy, bọn họ rất hạnh phúc, so với tưởng tượng của tôi lại càng hạnh phúc hơn rất nhiều.”
Chuyện giữa Mặc Tây Quyết và Ngôn Tiểu Nặc, Cổ Đình Thâm cũng có nghe Đường Mạt Ưu nhắc đến. chuyện xảy ra giữa bọn họ và Phó Cảnh Dao, anh cũng biết.
“Nếu chuyện đã chấm dứt ở đây, vì sao vẫn không thể quên đi?” Cố Đình Thâm nhẹ giọng nói, “Cô cũng đáng để lấy được người mang đến cho cô hạnh phúc.”
Phó Cảnh Dao nhẹ nhàng cười một tiếng, “Có thể tôi sẽ không tìm được người như vậy nữa.”
Cổ Đình Thậm hơi kinh hãi, “Người như thế nào?”
“Rất nhiều người cảm thấy, tôi yêu Mặc Tây Quyết là bởi vì dung mạo của anh, khí chất của anh, nhưng gia thế của anh, trên thực tế, ngay cả một câu nói nghiêm chỉnh, tôi cũng không có cơ hội nói với anh ấy, trong mắt anh luôn chỉ có Tiểu Nặc, cho đến bây giờ không có người thứ hai. Phó Cảnh Dao rũ mắt, nhẹ giọng nói, “Ai cũng nói rằng, đó chỉ là hứng thú nhất thời mà thôi, qua một thời gian sẽ dần nhạt đi. Tôi cũng đã từng cho là như vậy, nhưng tôi phát hiện, tôi sai rồi.”
Cổ Đình Thâm không tiếp lời, chỉ lẳng lặng nghe Phó Cảnh Dao nói.
“Tôi lựa chọn rời khỏi thành phố S, cách thật xa Mặc Tây Quyết, tôi cho là khi không nhìn thấy được anh ấy, thì tôi có thể tuyệt vọng, nhưng mà, tôi càng nghĩ như vậy, lại càng không thể quên được.”
Phó Cảnh Dao bất đắc dĩ cười một tiếng: “Chuyện này đã có rất nhiều người dùng câu nhất kiến chung tình để hình dung.”
Cổ Đình Thâm hiểu rõ, trên đời này quả thật có một số ít người, chính là kiểu người nhất kiến chung tình đối với tình yêu.
Mặc Tây Quyết chính là người như vậy.
“Con gái lớn Vi Nhi của dòng họ Rolster, chỉ vì Mặc Tây Quyết mà bất chấp tất cả, đến mức phát điện.” Cố Đình Thâm nhẹ nhàng cười một tiếng, “Cho dù có liều cả dòng họ và tính mạng, cũng phải có được một cái gật đầu của Mặc Tây Quyết kết, đáng tiếc, cuối cùng không được như ý nguyện.” Phó Cảnh Dao gật đầu, “Nếu đến mức như Vĩ Nhi, tôi không thể làm được, ăn không được thì đạp đổ, quá ích kỷ, cũng quá nhẫn tâm, tôi không thể làm như vậy được.”
“Đây chính là chỗ đáng quý của cô.” Cổ Đình Thâm nói, “Thà để mình khó chịu, cũng không muốn để cho người khác phải khốn khổ”
Phó Cảnh Dao cười khổ: “Bây giờ bọn họ đều có nơi có chốn viên mãn cả rồi, tôi cũng không biết nên làm gì bây giờ nữa.” Cổ Đình Thâm nhìn chăm chú Phó Cảnh Dao một lúc, cười nói: “Cô đâu phải chỉ sống vì bọn họ, cần gì phải như vậy chứ ? Cõi đời này có lẽ sẽ không có một Mặc Tây Quyết nào khác, nhưng mà chưa chắc sẽ không có người muốn đối xử tốt với cô chứ phải không”
Phó Cảnh Dao hơi ngẩn người.
“Vị khách hàng bí ẩn ở hồ Zurich, có lẽ sẽ là đối tượng tiềm năng không chừng!” Cố Đình Thâm mỉm cười.
Phó Cảnh Dao nghe Cổ Đình Thâm nói như vậy, nhất thời không được tự nhiên, “Tổng giám đốc Cổ, anh không nên nói đùa”
Cổ Đình Thâm nhàn nhạt cười, không nói thêm nữa.
Lại thêm một lát, bữa cơm trưa cũng kết thúc, Phó Cảnh Dao đã nói hết ra những lời chôn giấu trong lòng, cũng không còn khó chịu vì tâm sự trùng trùng thời gian qua nữa.
Bên chỗ hoàng tử Carter vẫn không có bất kỳ tin tức gì.
Cô thở dài, có lẽ với sự đắt giá vốn có của hoàng tử Carter, từ xư đến nay chưa bao giờ có người phụ nữ nào cự tuyệt tâm ý của anh một cách rõ ràng như vậy phải không?
Có lẽ điều này đã xúc phạm đến tự tôn của anh, có lẽ vì vậy mà anh cũng không còn cảm thấy tò mò với cô nữa phải không?
Nhưng rất nhanh, Phó Cảnh Dao liền quên bằng đi chuyện này, cho đến khi ông nội gọi điện thoại cho cô, muốn cô mau chóng về thăm nhà một chuyến.
Ông nội không nói tại sao phải bảo cô về nhà, có lẽ là ông đã lớn tuổi, cô lại ở nhà, nên nhớ cô.
Phó Cảnh Dao đưa giấy phép xin Cổ Đình Thâm nghỉ phép về thăm người nhà.
“Như vậy cũng vừa khéo, tôi cũng phải đến thành phố S làm vài chuyện.” Cổ Đình Thâm cười nói, “Chúng ta cùng nhau đi đi.”
Phó Cảnh Dao gật đầu đồng ý mà không có bất kỳ ý kiến gì. Hai người cùng nhau bước lên máy bay trở về thành phố S.
Hoàng tử Carter bận rộn chuyện hội họp của mình xong, đích thân đến công ty của Phó Cảnh Dao tìm cô bàn bạc chuyện phương án thiết kế.
Một người thân phận đặc thù như vậy đến, vậy mà hai người liên hệ trực tiếp của công ty đều cùng lúc vắng mặc.
Thần sắc hoàng tử Carter ngược lại vẫn rất bình tĩnh: “Phó Cảnh Dao xin nghỉ?”
“Đúng vậy, cô ấy và tổng giám đốc Cố cùng nhau trở về thành phố S.”
Lời này hoàn toàn đúng là thật, nhưng mà nói như vậy rất dễ làm cho người khác hiểu lầm, hoàng tử Carter không ngoại lệ, anh đã hiểu lầm.
Cô và Cổ Đình Thâm cùng nhau trở về nhà.
Chẳng lẽ cô đã cảm thấy tâm đầu ý hợp với Cổ Đình Thâm, cho nên mới cự tuyệt mình?
Hoàng tử Carter không nói gì, xoay người rời đi.
Người hầu vội vàng đi theo, đã ở bên cạnh hoàng tử Carter nhiều năm như vậy, người hầu hiểu rất rõ, lúc này hoàng tử đang tức giận.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!