Chương 72
“Chính là anh để cô ấy đến phải không?” Mặc Tây Quyết nhìn người bảo vệ mặc thường phục trước mặt giọng nói lạnh nhat “Cậu, cậu Mặc, tôi cũng chỉ là bị ép buộc mà thôi” Người đó củi đầu xuống, dưới bóng đèn chiếu rọi, chiếc đồng hồ trên tay anh ta không ngừng phát sáng có thể nhìn ra là anh ta đang run sơ.
Khoé miệng của Mặc Tây Quyết nhếch lên một nụ cười lạnh lùng, “Khá lâm.”
Anh vừa giơ tay ra thì cảnh sát trưởng liền đưa tập tài liệu cho anh.
Mặc Tây Quyết lật tài liệu ra xem, ngước mắt lên nhìn, giọng nói tràn đầy mia mai, “Thành tích của anh thật không tồi, bị cắt chức, ngược đãi tù nhân và nhận hối lộ?”
Người đó sợ quá mà suýt chút nữa đổ người xuống. “Cảnh sát trưởng, nói đi, dựa theo pháp luật nên xử lý thế nào đây?” Mặc Tây Quyết vứt bộ tài liệu sang một bên, giọng nói sắc bén. “Phải phạt rất nặng Cảnh sát trưởng không nói rõ, chi nói 4 chữ. “Việc này tốt nhất là không được trì hoãn.” Mặc Tây Quyết nói rồi đứng lên, “Tôi tin rằng có thể nhìn thấy nó vào tin tức buổi sáng ngày mai.”
“Cậu Mặc xin cứ yên tâm.” Cảnh sát trưởng bảo đảm lại một lần nữa.
Mặc Tây Quyết không nói gì rồi trực tiếp rời đi.
Quản gia Duy Đức chờ anh ở cổng, Mặc Tây Quyết điềm đạm nói: “Cô ấy đâu?”
“Cô Ngôn muốn vào trong xem, nhưng không vào được, giờ đang đợi cô ở trên xe.” Quản gia Duy Đức hiểu ý của Mặc Tây Quyết, trả lời rõ ràng.
Trên gương mặt của Mặc Tây Quyết không có chút biển sắc nào, chỉ lạnh lùng gật đầu rồi lên xe. Cô ngồi cạnh cửa xe, hai mắt nhắm lại giống như đang ngủ.
Mặc Tây Quyết liền ôm cô vào trong lòng, Ngôn Tiểu Nặc ậm ừ một tiếng rồi tỉnh dậy, trong giọng điệu còn mang vẻ lười biếng vừa thức dậy, “Anh làm xong việc rồi sao?”
“Ừ” Mặc Tây Quyết đáp lại cô một tiếng, đôi môi hôn lên trán cô, “Mệt rồi thì ngủ một chút lát.”
Ngôn Tiểu Nặc mim cười ngọt ngào, “Vừa rồi buồn ngủ đến nỗi không mở mắt ra được, không ngờ vừa ngủ được một lúc mà giờ không thấy buồn ngủ nữa.”
“Vậy cho thấy em ngủ rất say Mặc Tây Quyết xoa lên bàn tay nhỏ của cô, “Cũng may không còn lạnh nữa.” Tay của anh giống như túi giữ nhiệt vậy, cứ được anh ôm như thế này tay có bị đóng băng cũng bị làm cho ấm áp.
Ngôn Tiểu Nặc để anh nắm lấy tay cô rồi cười mỉm.
Mặc Tây Quyết cúi xuống nhẹ nhàng hôn lên khoé môi cô, đôi môi mỏng từ từ dễ đi dê lại trên đường viền môi của cô, thèm sự ngọt ngào của cô ngay lúc này, “Hôm nay em rất ngoan.”
“Trước đó em không ngoan sao?” Ngôn Tiểu Nặc chớp chớp đôi mắt, đẹp lung linh.
Mặc Tây Quyết cười lên, nụ cười này như một táng băng được tan chảy ra, băng tuyết nghìn năm biến thành mưa gió mùa xuân, “Câu nói này của em thật không ngoan chút nào.” Ngôn Tiểu Nặc dựa vào lòng anh, cười và hỏi: “Vậy anh muốn em ngoan hay muốn em không ngoan?”
“Không có một người đàn ông nào muốn người phụ nữ của minh không ngoan.” Mặc Tây Quyết nhẹ nhàng nói với cô, “Có điều ngoan quá cũng không có ý nghĩa gì cả”
“Nói như không nói vậy” Ngôn Tiểu Nặc lâm bầm nói nhỏ trong miệng. “Em muốn trở thành một người con gái ngoan hay không ngoan?” Mặc Tây Quyết phớt lờ sự phản kháng của cô và thay vào đó anh hỏi lại cô. Ngôn Tiểu Nặc nghĩ một chút cuối cùng lắc đầu và nói, “Không muốn ngoan quá.”
Mặc Tây Quyết xoa lên mái tóc của cô, bế cô ôm lên đùi, “Trước mặt anh phải ngoan, trước mặt mọi người em muốn không ngoan cũng đưoc”
Ngôn Tiểu Nặc ngây người nhìn anh, dường như vẫn chưa hiểu ra ý của anh.
Mặc Tây Quyết ôm cô càng chặt hơn, chiếc xe chạy êm trên đường, rất nhanh đã đưa họ về đến biệt thự Hằng An. “Chiều nay em tan học sẽ về muộn một chút, em có đăng ký tuyển chọn vào hội học sinh.” Ngôn Tiểu Nặc bước vào trong phòng, và báo cáo lại với Mặc Tây Quyết về việc làm của cô. Mặc Tây Quyết nhướn mày, “Hội học sinh?”
“Vâng, lựa chọn những học sinh có năng lực. “Ngôn Tiểu Nặc nói với anh, “Nghe nói vào sẽ được cộng thêm học phần.”
“Để anh trực tiếp bảo họ chấm điểm cao nhất cho em, để tránh gặp rắc rối.” Mặc Tây Quyết điểm đạm nói, trong lòng có chút không vui, phớt lờ cái cây cao bóng cả này không muốn sướng mà lại muốn đi đường vòng sao? “Không cần đâu, như vậy sẽ gây sự chú ý” Ngôn Tiểu Nặc đứng ở đó nói nhỏ nhẹ.
Mặc Tây Quyết khẩy miệng một tiếng, “Gây sự chú ý?”
Ngôn Tiểu Nặc cúi đầu xuống, giọng nói rất tội lỗi, “Em đã báo danh rồi, nếu như để người khác biết được chắc chắn sẽ nói linh tinh.”
“Em thật rắc rối” Mặc Tây Quyết cuối cùng cũng bị điệu bộ ấm ức của cô làm cho đồng ý, trong đôi mắt đen loé lên một ánh sáng.
Ai mà dám nói linh tinh về người phụ nữ của anh chứ, sẽ bị một bài học đáng đời!
Ngôn Tiểu Nặc không biết anh đang nghĩ đến những điều này, nghe được những lời Mặc Tây Quyết nói cô cảm thấy thoái mái rất nhiều, cuối cùng cũng đồng ý để cô đi ứng tuyển.
Dùng xong bữa trưa, cô lên lớp, vẫn là những ánh mắt khác nhau nhìn cô, cô không thèm quan tâm, bước đến chỗ ngôi của cô, thì phát hiện trên chỗ ngồi của cô chất đầy một đống đồ.
Nhìn kỹ thì đó là những món quà.
Ngôn Tiểu Nặc cau mày lại, Phó Cảnh Dao giơ tay lên tỏ vẻ không biết, “Đừng nhìn tôi, tôi vừa đến đã nhìn thấy những thứ này được đặt ở đây rồi.”
“Làm gì thể không biết, những thứ này làm tôi lên lớp thế nào đây?” Ngôn Tiểu Nặc đành phải bỏ những món quà vào trong ngăn bàn, không ngờ trong ngăn bàn cũng bị đầy rồi.
Cô đành phải đặt những thứ đó vào trong ngăn bàn của Phó Cảnh Dao, lúc này mới dọn ra một chỗ để ngôi. “Hay là bóc ra xem?” Phó Cảnh Dao cầm một hộp quà màu hồng được gói lại rất tinh tế và nhìn đi nhìn lại. Ngôn Tiểu Nặc lắc đầu, “Sắp vào lớp rồi, bị giáo viên thấy được thì ra thể thống gì nữa.”
“Cô nói cũng đúng, nói không chừng người tặng quà cho cô cũng đang nhìn về cô cũng nên, nhỡ đâu cô mở món quà ra họ sẽ lại tặng nhiều hơn” Phó Cảnh Dao vừa nói vừa cất món quà vào trong ngăn bàn. “Chờ đến lúc tan học rồi xử lý sau đi, nhiều quá, tôi cũng cầm không hết.” Biểu cảm và giọng nói của Ngôn Tiểu Nặc đều rất khó xử. “Không sao, cặp sách của tôi to, tôi cầm hộ cô.”Phó Cảnh Dao rất có nghĩa khí, vỗ vào chiếc túi xách LV rất to và nói. “Được, nếu được thì đều để ở chỗ của cô, xem có cái gì dùng được thì cứ cho hết đi” Ngôn Tiểu Nặc bất lực nói. “Ừm, tôi biết rồi.” Phó Cảnh Dao đồng ý, “Đúng rồi, tay của cô đã khỏi chưa?”
“Đã khỏi rồi, thuốc của anh cô cho rất có hiệu quả” Ngôn Tiểu Nặc khen ngợi Phó Cảnh Thâm. “Đương nhiên rồi, đó là thành quả nghiên cứu mà anh đạt được rất nhiều giải thưong đó” Guơng mặt của Phó Cảnh Dao và vẻ ngoài của cô tràn đầy niềm vinh hạnh.
Ngôn Tiểu Nặc cười nhẹ, lúc này, giáo viên dạy học đã đến, nhưng lại không lên lớp, mà thông báo họ đến giảng đường để nghe giảng. “Làm cái quái gì vậy? Không lên lớp lại tập hợp chúng ta đến đây nghe thuyết giảng?” Phó Cảnh Dao vừa nhét quà vào trong túi vừa phàn nàn, “Không đi thì bị trừ điểm thật đáng ghét!”
“Được rồi, chỉ là một tiết thuyết trình mà thôi, cứ đi đi là được.” Ngôn Tiểu Nặc cũng đựng đầy một túi quà, xách cái túi lên, “Nặng quá.”
Phó Cảnh Dao nói: “Xe của tôi đậu cạnh giảng đường, chờ chút nữa cứ để hết lên xe của tô.”
Ngôn Tiểu Nặc nhanh chóng gật đầu, cùng Phó Cảnh Dao đến chỗ đậu xe để bỏ đo xuống, hai người đều thở phào nhẹ nhõm. “Tôi cảm thấy chắc chắn là do fan hâm mộ của cô tặng cô, cô còn gửi một lời tuyên bố rằng cô sẽ không nhận bất kỳ một món quà nào trong tương lai, cứ như thế này ai mà chịu cho nổi chứ” Phó Cảnh Dao xoa bóp cánh tay đau mỏi của cô và nói. Ngôn Tiểu Nặc gật đầu, “Cô nói rất đúng.” Sau đó cô lấy điện thoại ra đăng một dòng tweet rất khéo léo, nói rằng rất cảm ơn mọi người đã tặng quà cho cô nhưng vẫn hi vọng mọi người dành thời gian và tiền bạc vào những việc có ý nghĩa hơn.
Gửi Weibo xong Ngôn Tiểu Nặc và Phó Cảnh Dao cùng đến giáng đường, họ tìm một chỗ để ngồi xuống, và chuẩn bị để vượt qua tín chỉ của tiết học này. Người phát biểu buổi thuyết giáng là hiệu trưởng, mọi người đột nhiên không dám lơ đà nữa, đều rất tự giác cất điẹn thoại đi. Chủ đề của bài thuyết giảng là “Làm tốt công việc của mình, không được làm những điều bất nghĩa với người khác”
Ngôn Tiểu Nặc lâng nghe trong trạng thái như bị thôi miên, hơn nữa không ít những ánh mắt liếc qua lên người có, cuối cùng đều lựa chọn im lặng.
Cô vờ như không nhìn thấy.
Sau một bài thuyết trình ánh mắt của mọi người nhìn Ngôn Tiểu Nặc trở nên bình thường rất nhiều, không còn những ánh mất dò xét ngưỡng mộ nữa, có giống như một cổ phiếu có giá trị tiềm năng trong tương lai vậy.
Ngôn Tiểu Nặc đang định rời đi thì hiệu trưởng gọi cô ở lại, giọng nói rất chân thành, “Học sinh Ngôn Uyển Cừ, mấy ngày nay chắc chắn đã gây ra cho em một số rắc rối rồi, mong em cứ yên tâm, sau này sẽ không có tình trạng như vậy xảy ra nữa.”
“Em biết rồi ạ, cảm ơn hiệu trưởng.” Ngôn Tiểu Nặc rất cảm kích hiệu trưởng, “Bình thương thầy bận rộn như vậy, lại còn vì chuyện này mà làm bài thuyết giảng này Hiệu trưởng mỉm cười hạnh phúc, “Em cũng không cần phải cảm ơn thầy, nếu muốn cảm ơn thì hãy cảm ơn tổng giám đốc Mặc, đây là những gì anh ấy đặc biệt yêu cầu đấy.”
Ngôn Tiểu Nặc mặc dù mới đầu cũng đoán ra những thứ này, nhưng khi sự thật được xác định lại thì cô thực sự cảm thấy rất ngạc nhiên.
Lẽ nào chỉ vì lời cô nói lúc trưa? Mặc Tây Quyết lại tung ra một đòn lớn như vậy sao?
Đang trong lúc kinh ngạc, trong lòng cô có một sự cảm động khó nói.
Từ lúc bà ngoại bị bệnh nấm viện tới nay, không có ai vì cô mà làm như vậy, để ý đến danh tiếng của cô.
Ngôn Tiểu Nặc hơi cúi đầu xuống, rồi thất thần trong giây “Ngôn Uyển Cừ.” lát.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!