Chương 172: Anh Mất Lý Trí Rồi
Thấy gõ cửa không có kết quả, Đường Tư Vũ mới dừng gõ. Dù sao những bức ảnh này đều cần xử lý, ai xử lý mà chẳng giống nhau. Nếu anh muốn giải quyết đến vậy thì cô để anh giải quyết! Tối qua ngủ không ngon, cô muốn đi tắm rồi ngủ.
Đường Tư Vũ đi tắm, gội đầu và sấy tóc.
Một tiếng nhanh chóng trôi qua. Cô đang đứng trên ban công ngắm cảnh đêm.
Phía sau đột nhiên có tiếng đẩy cửa. Cô sửng sốt, vừa nhìn qua thì thấy người đàn ông với vẻ mặt u ám đang tiến lại, cô khẽ nhíu mày, ai lại đi khiêu khích anh? “Ảnh đều đã xử lý rồi?” Đường Tư Vũ hỏi anh. Nếu anh không xử lý, cô có thê lấy lại và tự làm.
Thân hình thon dài của Hình Liệt Hàn bước tới ban công. Dây thần kinh của Đường Tư Vũ như thắt lại. Giây tiếp theo, anh kéo cô vào lòng, dùng một tay giữ sau đầu cô, một tay siết chặt eo rồi hung hăng, bá đạo hôn xuống.
“Ừm…” Người đàn ông này lại phát điên gì vậy, tại sao một lòi không hợp là lại hôn? Đường Tư Vũ lại cảm nhận được trong nụ hôn của anh có mang một ngọn lửa tức giận. Anh như con dã thú hung hãn đang phẫn nộ, lúc nào cũng có thể nuốt cô vào bụng.
Trong màn đêm thế này, cô gái đã tắm rửa, ngọt ngào như quả anh đào đầu mùa, ngọt ngào đến mức khiến ai đã hôn lên thì liền không nỡ buông tay.
Cơ thể cô toát ra mùi sữa tắm thoang thoảng, hòa cùng hương thơm nữ tính độc đáo thuộc về riêng cô, thực sự có thể khiến bất cứ người đàn ông nào đều phát cuồng ngay lập tức.
Cô chỉ mặc đồ ngủ. Người đàn ông bắt đầu không khách sáo nữa. Thân thể dính chặt vào nhau, lòng bàn tay đột nhiên xâm nhập vào từ tà dưới. Nhiệt độ nóng bỏng như thiêu đốt làn da, khiến cả người Đường Tư Vũ run lên, căng thẳng.
“Ừm…” Đôi môi đỏ mọng của cô phát ra tiếng phản đối, người đàn ông này đang làm gì vậy? Hình Liệt Hàn muốn làm gì? Anh chỉ muốn làm những gì một người đàn ông muốn làm nhất. Sau khi xem xong những bức ảnh vừa rồi, lý trí của anh đã không còn nữa. Giờ trong đầu anh chỉ còn tồn tại bóng dáng ngây thơ và quyến rũ trong ảnh của cô, còn có bức hình cô cười, lộ ra đôi mắt sáng và hàm răng bóng, đẹp.
Chúng khiến anh khao khát chiếm hữu vẻ đẹp của cô, như thể chỉ có cách này anh mới có thể tuyên bố chủ quyền.
Từ khi quen Hình Liệt Hàn, cho dù người đàn ông này hôn hay ôm cũng không có ý xâm phạm, nhưng lúc này, Đường Tư Vũ cảm thấy anh là mối nguy hiểm không thể kiểm soát. Lòng bàn tay to bao quanh eo khiến cô dán chặt trên người anh.
Dưới bộ đồ ngủ, sức mạnh từ tay anh khiến Đường Tư Vũ tự động nghĩ đến buổi tối năm năm trước. Cô hoảng sợ ở dưới thân anh, giống như con mỗi không chút phản kháng, bị anh đối xử một cách thô bạo.
Nỗi sợ hãi, hoảng hốt, đau đớn ngay lập tức ập đến, khiến cô run lên.
“Đừng…” Giọng nói đứt quãng vang lên giữa môi cô, cầu xin nhưng cũng là mệnh lệnh.
Lúc này, Hình Liệt Hàn áp chặt cô vào bức tường cạnh ban công. Ánh đèn mờ ảo trên đầu bao trùm một thế giới nhỏ ấm áp và cuồng nhiệt, khiến người đàn ông phải ngăn cô lại, tùy ý làm theo ham muốn của mình.
Đột nhiên, đôi môi mỏng của Hình Liệt Hàn ném được vị mặn. Anh bị sốc, lập tức buông cô ra, dừng lại mọi hành động trên người cô. Anh hoảng loạn nhìn gương mặt đang mang đầy oán hận và nước mắt của cô gái.
Cô dường như đang kinh hãi. Lúc này đang cắn chặt môi, lông mi dày và dài rủ xuống, nước mắt từng giọt từng giọt tuôn rơi.
Dưới ánh đèn vàng mờ ảo, cả người cô trở nên mong manh, dễ vỡ.
Ngay lập tức trái tim Hình Liệt Hàn như: bị bóp nghẹt, cơn đau khiến anh khó thở, ôm chặt cô vào lòng và nhỏ giọng xin lỗi: “Xin lỗi, anh đã làm em sợ à?” Đường Tư Vũ vươn tay đẩy anh ra: “Anh Ịt về nhà anh đi Đôi môi mỏng của Hình Liệt Hàn nhẹ ¡in lên tóc cô, muốn mang lại cảm giác võ về, động viên cô.
Nhưng Đường Tư Vũ không cần. Lúc này cô chỉ muốn được yên tĩnh. Trên người vẫn còn cảm giác bị bàn tay anh miét đau.
Hình Liệt Hàn khẽ hít vào một hơi. Lúc này anh thực sự hối hận, cảm thấy có lỗi và muốn tự đắm mình một quyền. Vừa rồi có chuyện gì xảy ra với anh? Anh vẫn muốn một lần nữa ép buộc cô sao? Đường Tư Vũ vội bước ra phòng khách, sau đó vào phòng của cô và khóa cửa lại.
Hình Liệt Hàn đứng trong phòng khách, nhíu mày nhìn cánh cửa đóng chặt, dường như anh thấy được, chuyện vừa rồi đã khiến trái tim người phụ nữ này như muốn đóng lại.
Hình Liệt Hàn ngồi trên ghế sô pha của cô, đêm nay sao anh có thể ngủ được? Anh muốn đợi ở đây, sáng mai, khi cô vừa xuất hiện, anh sẽ lại xin lỗi và cầu mong cô tha thứ.
Đường Tư Vũ nằm trong phòng, nhìn trần nhà. Cả người cô như mắt hồn, trên ngực còn có dấu vét thô lỗ của anh, đôi môi đỏ mọng cũng sưng lên đau đớn.
Đêm nay, hai người ngồi sau cánh cửa đều mắt ngủ.
Sáng sớm.
Đường Tư Vũ bị một cuộc điện thoại đánh thức, cô cầm lên, là điện thoại của Diệp Du, cô vội nhắc máy.
“Alol Chị Diệp.” “Tư Vũ, em có thể đến studio của chị trước mười giờ không?” “Được ạI “Vậy hẹn gặp lại trong phòng thu.” “Vâng ạ!” Đường Tư Vũ cười rồi cúp điện thoại.
Cô xuống giường đi vào phòng tắm, rửa mặt bằng nước lạnh cho tỉnh táo lại, hình như ba giờ sáng hôm qua cô mới ngủ.
Cô thay quần áo đi ra, vốn tưởng rằng tối hôm qua Hình Liệt Hàn chắc sẽ về phòng của anh, không ngờ vừa mở của, đã thấy một người đàn ông đang ngủ trên ghế sô pha.
Cô sững sờ vài giây, đêm qua anh ngủ trên ghế sô pha của cô sao? Tiếng cô mở cửa đánh thức người đàn ông trên ghế sô pha, Hình Liệt Hàn lập tức ngồi dậy, nhìn người phụ nữ đã thay xong quần áo, anh ngạc nhiên hỏi: “Em đi ra ngoài à?” Đường Tư Vũ liếc anh một cái, không có ý định nói chuyện, đang chuẩn bị rời đi, Hình Liệt Hàn liền đứng lên ngăn cô lại: “Em đi đâu!” “Tôi đi làm.” Đường Tư Vũ cắn môi trả lời anh, sau đó cầm túi đi ra ngoài.
Cô đến bãi đậu xe, lái xe của mình rời đi.
Hình Liệt Hàn cũng về phòng, tắm rửa, thay quần áo rồi đến công ty, nhưng dọc đường, chuyện tối hôm qua vẫn khiến anh bận tâm.
Sau này anh nhất định không được phạm phải điều ngu xuẩn như vậy, bằng không, cô sẽ càng thêm hận anh.
Đường Tư Vũ đến phòng thu âm của Diệp Du, ở đây có một cây đàn piano rất hay, kỹ thuật viên thu âm bắt đầu thu lại đoạn đàn của cô, sau đó anh sẽ trộn phối, chỉnh sửa, biên tập lại.
Đường Tư Vũ và Diệp Du cùng ở lại đến tận buổi chiều. Không khí trong phòng thu rất thoải mái, Đường Tư Vũ và một vài trợ lý trẻ vui vẻ nói cười.
Đúng lúc này, một nhân viên từ ngoài cửa bước vào nói với Diệp Du rằng có người mang đồ ăn và cà phê đến.
“Cái gì?” Diệp Du cũng có chút kinh ngạc, bởi cô không gọi đồ ăn! Người nhân viên không có lựa chọn nào khác, đành đưa người vào. Chỉ thấy ba cô gái mặc đồng phục quán cà phê, tay cầm các món tráng miệng và đồ uống, cà phê.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!