Chương 742: Ở Sát Vách Anh
“Hoắc Kỳ Ngang, anh có thể hành động trưởng thành tí không, anh thấy anh làm vậy có ý nghĩa gì không?” Kỷ An Tâm không khỏi trách mắng anh.
Hoắc Kỳ Ngang ngước mắt lên, có hơi vô tội nhìn cô: “Anh chỉ làm việc anh muốn làm, thế thì liên quan gì tới việc trẻ con hay trưởng thành.”
“Nếu anh cảm thấy anh làm vậy thì tôi sẽ cảm ơn anh, thế thì xin lỗi anh nghĩ hơi nhiều rồi.” Kỷ An Tâm nhất định phải nói rõ với anh.
Đột nhiên trong mắt Hoắc Kỳ Ngang hiện lên nét cười: “Nói vậy, trong lòng em vẫn có anh, chí ít không thành người xa lạ.”
Kỷ An Tâm nghẹn lời, đối kháng với người đàn ông này, cô cảm thấy bản thân ngày càng vô lực.
“Tùy anh vậy.” Kỷ An Tâm có hơi chán chường đi ra ban công, định tách xa người đàn ông này ra.
Hoắc Kỳ Ngang lấy điện thoại ra, gọi cho trợ lý của anh, bảo anh ta đưa cơm trưa tới phòng Kỷ An Tâm.
Kỷ An Tâm đứng trên ban công, cảnh ở xa khiến cho tâm trạng cô hòa hoãn hơn. Cô hít sâu một hơi, đột nhiên phía sau có tiếng bước chân vang lên.
Cùng lúc đó cô thấy có một hơi thở quen thuộc lại gần, đây là dấu hiệu cho cái ôm từ sau yêu thích nhất của Hoắc Kỳ Ngang trước đây, đột nhiên Kỷ An Tâm xoay người, Hoắc Kỳ Ngang vốn dĩ đã dựa vào gần rồi, Kỷ An Tâm đột nhiên xoay người khiến cho anh bị dọa hết hồn.
Đồng thời, hai tay thon dài của anh vòng qua eo cô, giam cô ở lan can, vây cô giữa anh và lan can.
Hơi thở của Kỷ An Tâm cứng lại, ánh mắt có hơi tức giận nhưng ở sâu trong đôi mắt lại như đang tiết ra một loại sức mạnh để từ chối người đàn ông này, nếu không cô sẽ rơi vào trong sức hút của anh.
“Anh…” Kỷ An Tâm nhíu mày, muốn lên tiếng.
Mà lúc này, Hoắc Kỳ Ngang đột nhiên cúi người, nhẹ nhàng hôn lên trên trán cô.
Kỷ An Tâm tính nói gì đó, lại bị nụ hôn này làm cho ngạc nhiên.
Người đàn ông này lấy đâu ra lá gan lớn như vậy, dám hôn cô?
Hoắc Kỳ Ngang cũng không dám được voi đòi tiên, anh lùi sau một bước, thả lòng vòng vây với cô, không muốn bị cô chán ghét.
Lúc anh xoay người đi vào, Kỷ An Tâm hát mái tóc dài, cả nỗi lòng đều bị anh làm loạn lên rồi.
Trên trán còn lưu lại dấu hôn lạnh của người đàn ông này, Kỷ An Tâm cắn đôi môi đỏ, cố nén những rung động đang trào dâng.
Thật ra lần trước Lý Tú Viện đã nói rõ những hiểu lầm 5 năm trước với cô. Sự thù hận cô dành cho anh, mãnh liệt nhất là lần anh ôm Lý Tú Viện, trong lòng của cô đã tưởng tượng ra, sau khi cô xoay người đi, Hoắc Kỳ Ngang nhất định sẽ cùng Lý Tú Viện xảy ra quan hệ thân thiết nhất.
Nhưng mà hóa ra 5 năm qua, đều chỉ là cô suy tưởng, là cô tự mình đoán mò.
Nếu thật không có chuyện này xảy ra, Kỷ An Tâm thật sự không biết nên hận anh cái gì.
Hận anh không bảo vệ cô trước mặt ba? Năm đó anh đã làm hết sức rồi, là cô không đợi được nỗ lực cuối của anh, đã rời khỏi thế giới của anh.
Lần này vụ kiện thuế, nếu như không phải anh ở giữa đọ sức, thì kế hoạch của Hoắc Minh đã khiến công ty cô trở thành công ty trái pháp luật trốn thuế, hậu quả khó mà lường.
Kỷ An Tâm hít sâu một hơi, sự hận thù với người đàn ông này đã tan đi, cô không biết đối diện anh ra sao, chỉ là hơi không cam lòng, cô hận anh 5 năm, cứ tha thứ cho anh như vậy sao?
Hoắc Kỳ Ngang ngồi trên ghế sofa, ánh mắt của anh xuyên thấu qua cửa số sát đất nhìn người phụ nữ đứng đờ ra ở ban công, nhưng cứ lằng lặng nhìn cô như vậy cũng là chuyện rất thỏa mãn rồi.
Một lát sau, nhân viên phục vụ đã đẩy cơm trưa đi vào. Món ăn vô cùng phong phú, đặt trên bàn ăn ở cửa sổ sát đất thì đi luôn.
Kỷ An Tâm đi tới từ ban công, Hoắc Kỳ Ngang rót một cốc trà giúp cô, nói với cô: “Lại đây ăn cơm đi.”
Š Kỷ An Tâm ngồi xuống trước mặt anh, ánh mắt đã bình tĩnh không ít, bây giờ cô có thể không hận anh, thế nhưng cũng không muốn để anh lại gần cuộc sống của mình.
Nếu là cô trước đây, mưa gió gì cô cũng trải qua được, dù cho cả người toàn vết thương, cũng không cảm thấy đau, nhưng bây giờ không thẻ, cô chỉ cần cuộc sống yên ổn.
Không có ai tới quấy rầy cô và con gái, mà cô và người đàn ông này, còn có ba của anh, nhất định mang theo hơi thở gió tanh mưa máu, giống như việc thuế của công ty lần này, thủ đoạn của ông ta ác độc.
Lỡ như có một ngày ông ta muốn ép cô rời khỏi con trai của ông ta, ra tay với con gái của cô hoặc ba mẹ cô thì sao. Kỷ An Tâm không dám tưởng tượng, cho dù Hoắc Minh biết con gái cô là cháu gái của ông ta, thì với dục vọng quyền lực của ông ta, cũng chỉ muốn đoạt lại cho Hoắc gia của ông ta, vốn dĩ không đón nhận cô.
Tất cả những điều này đều là lý do quan trọng để cô rời khỏi người đàn ông này.
Kỷ An Tâm cầm đũa bắt đầu ăn, vừa mới ăn vài miếng, người đàn ông đã gắp rau vào trong bát của cô, Kỷ An Tâm ngắng đầu nhìn anh một chút, tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Ăn xong cơm trưa, chiều là lúc nghỉ ngơi, Kỷ An Tâm tính ra ngoài.
Cô đọc qua hướng dẫn gần đó, lái xe khoảng 15 phút là tới một trần nhỏ vô cùng thiên nhiên, cô muốn đi thăm quan chút.
, Kỷ An Tâm ra ngoài thuê xe, trợ lý của Hoắc Kỳ Ngang lập tức báo cho anh: “Thưa ngài, Kỷ tiểu thư tự ra ngoài.”
“Cô ấy đi đâu?” Hoắc Kỳ Ngang hỏi.
“Vừa nãy tôi hỏi bảo vệ, họ nói Kỷ tiểu thư gọi xe tới trấn nhỏ ở gần đây.”
“Giúp tôi chuẩn bị xe.” Giọng của Hoắc Kỳ Ngang vang lên ra lệnh.
Lý Thụy vâng, Hoắc Kỳ Ngang thức thời thay một bộ quần áo vận động, đeo mũ che nắng, đeo mắt kính, đeo khẩu trang, trông trang phục của anh như một ngôi sao đi ra ngoài vậy.
Lý Thụy tự mình lái xe, cũng không gọi vệ sĩ theo, đưa Hoắc Kỳ Ngang tới trấn nhỏ gần đó.
Kỷ An Tâm rất ít khi có tâm trạng du ngoạn một mình như vậy, từ sau khi cô sinh con gái 5 năm trước, cuộc sống của cô như hình với bóng với con, giờ khắc này, cô thật sự nhàn nhã thoải mái.
Lúc xuống xe ở lối vào, cô mua một chai nước đi vào trấn nhỏ đầy hoa này.
Mặc dù là lúc thu đông, nhưng phong cảnh chỗ này cũng đẹp vô ngần, gió thu mát mẻ từ khắp nơi thổi tới, trong đoạn đường đá xanh đi giữa một biển hoa, Kỷ An Tâm vô cùng an tâm.
Chỉ một lát, một bóng người cao thẳng bước nhanh tới, ánh mắt của anh không quan tâm vào cảnh sắc, mà là nhìn xung quanh, tìm kiếm người phụ nữ anh muốn tìm. Dáng người xinh đẹp của Kỷ An Tâm ở giữa biển hoa, cô cầm điện thoại chụp hình.
Hoắc Kỳ Ngang nhanh chóng tìm được cô trong nhóm người, cô đứng đó, có một vẻ đẹp đặc biệt, một chiếc áo len màu kaki bó sát người, cùng với quần tây màu đen, tóc dài thổi tung sau gáy, tản ra dáng vẻ xinh đẹp gợi cảm của phụ nữ.
Bên cạnh đó có không ít ánh mắt nhìn lên người cô, lộ vẻ tán thưởng.
Kỷ An Tâm đang định tự chụp một bức, cảm thấy ánh sáng không tốt lắm, vừa định chụp một bức ảnh tự sướng, môi cong lên, trong óng kính, cô bày ra dáng vẻ xinh đẹp.
Kỷ An Tâm chụp xong lại thấy có hơi không hài lòng, đúng lúc này đằng sau cô vang lên một tiếng đàn ông: “Cần giúp không?”
Kỷ An Tâm đột nhiên nghe thấy, cô vội quay đầu lại, người đàn ông đằng sau ăn mặc như vậy, cô nhận ra ngay.
“Anh…” Kỷ An Tâm thật sự không ngờ anh cũng tới đây.
“Vừa hay lúc này ra ngoài chút, không thì sau đó chẳng còn thời gian rảnh nữa.” Hoắc Kỳ Ngang trầm giọng nói.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!