Diệp Như Hề mở to hai mắt nhìn, nói: “Ý của anh là sao? Là, là Tạ Trì Thành ư?”
Không phải là Lục Tư Viễn sao?
Người tới cứu cô, lại là Tạ Trì Thành?!
Có lẽ là Diệp Như Hề bị một cú sốc quá lớn, điều này khiến Trần Nhất Hổ càng thêm tức giận, nhưng trong lòng lại cảm thấy kích thích, hắn cho rằng cái đề nghị kia thật sự không thể tốt hơn được nữa.
Tạ Trì Thành , tên tuổi như sầm đánh bên tai, Trần Nhất Hổ ở lăn lộn trên giang hồ đã lâu như thế, tiếp nhận vô số nhiệm vụ, tất nhiên là đã thăm dò qua thế lực của Tạ Trì Thành , dưới tay người này còn có thế lực rất lớn, không lộ ra ánh sáng.
Cho nên rất nhiều kẻ có tiền bọn hắn đều dám bắt cóc, nhưng lại không bao giờ dám động vào người nhà họ Tạ chính là vì nguyên nhân này.
Càng nghĩ càng giận, lật thuyền trong rãnh
nước! Vốn tưởng rằng chỉ là một nhiệm vụ nhỉ, người thuê lại ra giá cao, Trần Nhất Hổ mới thuận tay làm chuyện này, không chuẩn bị nhân lực nhiều hơn, hiện tại chẳng khác nào ba ba trong rọ.
Tuy nhiên…khi nghĩ đến bản thân lại có
thể chiếm được người phụ nữ của Tạ Trì Thành , trong lòng Trần Nhất Hổ liền cảm thấy hưng phấn.
“Có thể khiến Tạ Trì Thành không ngại công khai thế lực để cứu cô, xem ra cô cũng là người rất quan trọng đối với hắn.
”
Diệp Như Hề bối rối, cô đang nghĩ xem là ai tới cứu mình, duy chỉ không có nghĩ tới sẽ là Tạ Trì Thành.
Tại sao anh lại tới cứu cô nhỉ?
Rõ ràng bọn họ vốn dĩ không có mối liên quan nào cả?
“Suy nghĩ thế nào rồi, chỉ cần cô trở thành người phụ nữ của tôi, tôi sẽ không giết cô.
1)
Diệp Như Hề phục hồi tinh thần lại, dùng hết sức lực để ổn định tâm trạng lúc này, mặc kệ Tạ Trì Thành vì sao lại chạy tới cứu cô, quan trọng nhất chính là, đám người này đều sợ hãi Tạ Trì Thành.
Cho nên, cần phải kéo dài! Kéo dài thời gian! Chờ người của Tạ Trì Thành tới đây! Bây giờ, những người này không dám giết cô.
Cuối cùng , sau khi đã cân nhắc kỹ càng Diệp Như Hề cũng an tâm hơn nhiều.
“Anh cho tôi chút thời gian suy nghĩ.
”
Diệp Như Hề lộ ra dáng vẻ suy yếu sợ hãi.
Trần Nhất Hổ còn muốn tỏ vẻ một chút, lại bị đàn em kéo lại về hiện thực.
“Đại ca, hiện tại đừng nói mấy chuyện này nữa, chúng ta mau đi thôi!”
Trần Nhất Hổ cắn răng một cái, nói: “Cô có thời gian 30 phút để cân nhắc.
Đi thôi!”
Nói xong, liền dẫn người vội vàng chạy thẳng về phía trước.
Cây cối trong rừng cây nhỏ này rất tươi tốt, rất dễ dàng che khuất bóng người, Trần Nhất Hổ sau khi chạy vào đây thì vẻ mặt bình tĩnh không ít
Sắc trời dần trở tối.
Khoảng thời gian từ lúc Diệp Như Hề bị mang đi, đã qua hai mươi tiếng đồng hồ.
Mây đen dần dần bao phủ, dường như sắp có cơn mưa lớn.
Khi từng hạt nước mưa to như hạt đậu rơi xuống, bên truy tìm của Tạ Trì Thành cũng gặp phải vấn đề.
Bởi vì trời mưa to, dẩu vết đều bị cuốn đi theo trận mưa, lúc bọn họ đi vào kho hàng thì đã vườn không nhà trống, rõ ràng chỉ là khoảng cách gần trong gang tấc , chậm một chút lại mất đi manh mối.
Tạ Trì Thành trực tiếp xuống xe, Tần Phong cầm ô đứng ở bên cạnh anh, nói: “Ông chủ, anh lên xe trước đi, chúng tôi sẽ tiếp tục đi tìm.
”
Tạ Trì Thành nhìn chằm chằm kho hàng trống rỗng, nói: “Bọn họ sẽ di chuyển đến nơi nào.
”
Tần Phong trầm giọng nói: “Gần chỗ này có một rừng cây, từ nơi đó có thể đi vòng thẳng ra đường quốc lộ.
”
Tạ Trì Thành nắm chặt tay, nói: “Xuống xe, đem tất cả mọi người triệu tập lại đây, vây kín phía rừng cây, một con muỗi cũng không cho lọt.
”
“Ông chủ, nơi này có chúng tôi là đủ rồi.
”
Trong giọng Tần Phong đã có vẻ kháng cự.
Tạ Trì Thành trong khoảng thời gian này cũng mới xảy ra tai nạn chấn thương vùng đầu, không nên dính mưa, lỡ như anh xảy ra chuyện, không ai gánh nổi trách nhiệm này.
Nhưng, Tạ Trì Thành lao thẳng theo
hướng rừng cây kia mà đi, bùn nhão bắn thẳng từ giày da lên tận ống quần anh, con người có chứng cuồng sạch sẽ như anh lúc này cũng không có tâm trạng mà ngại bẩn nữa.