Tôn Bân nhìn chằm chằm một màu xanh lá kia thật lâu, cảm thấy như là bản thân đang nằm mơ, quay đầu muốn cùng Diệp Như Hề xác nhận một chút, phát hiện đối phương đã ngủ gục trên bàn máy tính từ bao giờ.
Ánh mắt Tôn Bân dần dần thay đổi, trong lòng đã hạ quyết tâm
“Cô phải nhận 10% cổ phần về cho tôi”
Lúc Diệp Như Hề đang mơ màng tỉnh lại thì nghe được câu nói kia của đối phương, cô ngẩn người.
Tôn Bân gật gật đầu, nói: “Viễn Huy là do một tay cô cứu trở về được, số cổ phần này cô xứng đáng nhận được, cảm ơn cô.
”
Diệp Như Hề im lặng nhìn chằm chằm hợp đồng chuyển nhượng 10% cổ phần kia một hồi lâu, không có từ chối, cô sớm đã bỏ qua cái gì mà cốt khí hay tự tôn, 10% cổ phần này đối với cô rất quan trọng.
Lúc Đường Anna biết được chuyện này thì hận đến mức trực tiếp hất văng hết đồ đạc trên bàn làm việc, khuôn mặt âm trầm.
“Diệp Như Hề, cô cũng giỏi lắm, nhưng đừng tưởng rằng mọi chuyện sẽ kết thúc đơn giản như vậy.
”
Mặc kệ Đường Anna có oán hận Diệp Như Hề thế nào, nhưng lần này đây đúng là Diệp Như Hề đã đánh một trận thắng đẹp quay về.
Khi toàn bộ nhân viên trong công ty đầu tư mạo hiểm Tư Nhữ nghe thấy chuyện này đều sôi nổi bàn luận, đều dùng ánh mắt sùng bái mà nhìn Diệp Như Hề.
Không phải ai cũng có thể cứu về được một công ty đang trên bờ vực phá sản như vậy, chuyện này không phải chỉ cần người
có năng lực là đủ, còn phải là người có năng lực xuất sắc cùng đầu óc quyết đoán nhanh nhạy.
Ngay cả Lục Tư Viễn cũng cảm thấy nếu mình là Diệp Như Hề, thì chắc chắn sẽ không đưa ra quyết định này, cho nên phần văn kiện đè nặng kia cũng được đề lên rồi, chỉ cần ủy ban đầu tư đồng ý, liền có thể tiến hành đổ tài chính nhập cổ phần.
Diệp Như Hề thở dài nhẹ nhõm một ho’i, cuối cùng cũng cỏ thể về nhà.
Từ sau khi ra tù đây vẫn là lần đầu tiên Diệp Như Hề rời khỏi Nhạc Nhạc lâu như thế, mới vừa về đến nhà, cô gái nhỏ đã nhào ra ôm cô rồi la to.
“Mami Mami! Có phải mẹ không cần đến Nhạc Nhạc nữa hay không!”
Diệp Như Hề dở khóc dở cười, lập tức bế Nhạc Nhạc bé bỏng lên, mạnh mẽ hôn con gái mấy cái.
Nghĩ đến nếu lỡ như bản thân gặp phải bất trắc gì, Nhạc Nhạc cũng không biết phải làm sao bây giờ, lúc này cô nghĩ lại đã thấy
sợ hãi.
“Sao có thể không cần Nhạc Nhạc nhà chúng ta được? Mami chỉ đi công tác thôi mà, mấy ngày nay con ở nhà có ngoan ngoãn không vậy, có nghe lời mẹ nuôi hay không?”
Nhạc Nhạc quá nhớ Mami, ôm Mami của mình không chịu buông tay, thân mật dính sát trên người Diệp Như Hề.
“Đương nhiên là nghe lời ạ! Nhạc Nhạc nghe lời nhất!”
Dương San mang đồ ăn sáng ra ngoài, nhìn thấy dáng vẻ hai mẹ con thân thiết như vậy , cười nói: “Nhạc Nhạc ngày nào cũng nhắc mãi tại sao chưa thấy Mami trở lại, buổi tối còn khóc nhiều lắm đấy”
Diệp Như Hề lập tức thấy đau lòng mà thơm con thêm vài cái.
Nhạc Nhạc cũng có chút ngượng ngùng, “Nhạc Nhạc không phải là đồ khóc nhè.
”
Dương San cười càng vui vẻ hơn, nói: “Được được được, Nhạc Nhạc sao có thể
khóc nhè được chứ, chỉ là hai mắt chảy nước thôi.
”
Nhạc Nhạc xấu hổ trực tiếp vùi đầu vào hõm vai mami nhà mình.
Diệp Như Hề cũng không ngại nóng, hớn hở ôm con ngồi vào bàn anh.
Dương San lén đưa mắt nhìn cô ra hiệu, mọi chuyện đã giải quyết ổn thỏa rồi chứ?
Diệp Như Hề gật gật đầu.
Dương San cũng không hỏi nhiều, trong lòng đã thấy an tâm không ít.
Một nhà ba người vô cùng vui vẻ ngồi ăn bữa sáng.
Buổi tối Diệp Như Hề ngủ cùng với Nhạc Nhạc, cô nhóc này nằng nặc một hai muốn quấn lấy mẹ, Diệp Như Hề biết là do con gái thấy sợ hãi, sao đành lòng từ chối con mình cho được.
Đến khi Nhạc Nhạc đã đi vào giấc ngủ, bàn tay nhỏ còn bắt lấy góc áo của mami rồi nắm chặt lấy, giống như con thú nhỏ đang
bất an.
Diệp Như Hề biết, từ nhỏ đã phải lớn lên trong cô nhi viện, Nhạc Nhạc rất sợ bản thân sẽ lại bị vứt bỏ một lần nữa, cho dù ngày thường con bé nghe lời hiểu chuyện đến thế nào, nhưng vẫn để lại bóng ma tâm lý trong lòng con bé.
Ngày thứ hai, Tôn Bân mãnh liệt yêu cầu muốn mời Diệp Như Hề ăn một bữa cơm, coi như là chúc mừng thành quả sau những vất vả trong khoảng thời gian này, Diệp Như Hề do dự một chút, vẫn là đồng ý đi.
Dù sao, sau này cô và Tôn Bân cũng được xem đối tác của nhau.