Sau khi Diệp Như Hề đối diện với ánh mắt của Tạ Trì Thành.
.
Cô dứt khoát đứng lên, đứng lên thẳng tăm tắp, cầm lấy bảng điều khiển rồi tùy tiện chọn một bài hát
Khi đoạn nhạc dạo vang lên, mọi người đều nhìn về phía cô, ánh mắt còn mang theo vẻ chờ mong.
Đây chính là người phụ nữ mà Tạ Trì Thành đã đưa tới, sao có thể không có chút tài năng nào được.
Hai người Tôn Tử Hạo và Dịch Thành Minh , một người thì nhìn chằm chằm vào Diệp Như Hề, người kia lại nhìn chằm chằm Tạ Trì Thành.
Trì Thành rốt cuộc muốn làm cái gì? Hành động đưa Diệp Như Hề mang tới đây đã là có thâm ý khác rồi.
Hơn nữa, Diệp Như Hề này lại còn là chị gái của Diệp Như Mạn, mối quan hệ có chút rối loạn
Khi Dịch Thành Minh đang cân nhắc ý nghĩa sâu xa trong chuyện này, thì một giọng ca rơi xuống từ ngoài vũ trụ, nhạc một nơi tiếng một nẻo vút lên qua micro.
Mọi người: “.
.
”
Diệp Như Hề mặt dày tiếp tục hát.
Thì ra việc giọng ca tỉ lệ nghịch với vẻ ngoài là có thật, cũng có khối người.
Một người có thể hát được bài hát theo cách lạc nhịp đến như vậy cũng rất trâu bò rồi.
.
Diệp Như Hề gần như dùng một tone để hoàn thành hết bài hát kia, sau đó rất bình tĩnh ngồi trở lại vị trí ban đầu, cười trừ nói: “Khiến mọi người chê cười rồi.
”
Khóe môi Tạ Trì Thành càng lúc càng cong lên, cuối cùng thế nhưng lại bật cười thành tiếng.
Một tay anh đỡ trán, lưng dựa vào đệm sô pha, cả người nửa lưng ra trên sô pha, cười đến mức bả vai run run.
Tuy đã cố gắng bình tĩnh nhưng Diệp Như Hề bị anh cười như vậy thì mặt cũng từ từ đỏ lên.
Mà mọi người lại đang sợ ngây người.
Bọn họ trước nay chưa từng tháy qua cậu Tạ trông vui vẻ đến vậy.
“Này, anh đừng cười nữa, tôi đã nói tôi hát không hay rồi mà.
”
Diệp Như Hề có chút xấu hổ và buồn bực, từ nhỏ đến lớn, cô thật sự không thể hát, cho dù cô có đàn dương cầm hay đến đâu, nhưng hát lại không biết hát, cho nên cô chưa bao giờ vừa đàn vừa hát, cũng rất ít người biết rằng cô bị lạc nhịp nghiêm trọng tới vậy.
Nếu không phải do chất giọng cô dễ nghe, chỉ sợ chỉ cần lạc nhịp mấy câu đầu đã khiến người nghe muốn thủng màng nhĩ luôn rồi.
Tạ Trì Thành vẫn đang cười, lồng ngực rung rung, dường như đã thật lâu không gặp được chuyện vui như vậy.
Thật sự là anh không hề nghĩ tới Diệp Như Hề sẽ hát lạc nhịp tới vậy, vốn tưởng rằng cô chỉ đang muốn từ chối khéo mà thôi.
Càng quan trọng hơn là, anh nghĩ tới Tạ An con trai mình.
Thằng nhóc kia luôn tự xưng là người thông minh, thành thạo mọi thứ, duy chỉ có
một thứ là thằng bé không học được——
thanh nhạc.
Ngay cả khi anh đã mời về một giáo viên thanh nhạc hàng đầu để kèm cặp, cũng không dạy nổi Tạ An.
Đây cũng là một bài học cho cậu con trai kiêu ngạo.
Cũng là lần duy nhất mà Tạ An bị giáo viên phàn nàn.
Trước đây Tạ Trì Thành cảm thấy kỳ quái, hiện tại thì không kỳ chút nào nữa, thì ra là do di truyền.
Một lớn một nhỏ, ca hát đều lạc nhịp, cho dù lạc rồi vẫn cứ chạy theo con đường riêng, lạc nhịp vẫn có thể nghiêm chỉnh hát đến hết bài.
Trên sân khấu, Tần Mỹ Ngọc gắt gao cắn môi dưới, cô ta đã sớm biết hôm nay Tạ Trì Thành sẽ tới đây ngồi, cho nên đã cố gắng hết sức luyện hát, còn năn nỉ bạn thân cho cơ hội để đi tới đây
Không nghĩ tới, bài hát cô ta đã luyện tập
lâu như vậy lại không khiến anh rung động bằng một bài hát lạc nhịp.
Cô ta ghen ghét muốn chết!
Chờ Tạ Trì Thành cười đủ rồi, giương mắt nhìn Diệp Như Hề, cặp mắt đen láy kia không phải là vẻ lạnh lẽo như băng, mà là nhiễm vài phần nhu hòa, dịu dàng động lòng người.
Diệp Như Hề tránh đi ánh mắt anh , trong lòng có chút bối rối.
“Hát cũng không tồi.
”
“…Cảm ơn.
”