Cố Cẩm Minh là thật sự ghen ghét, thằng nhóc Tạ An kia đã thông minh giống tên yêu nghiệt, có thể tưởng tượng tương lai tiền đồ sẽ hứa hẹn đến thế nào.
Anh ta còn chưa kịp hâm mộ xong, hiện tại lại nhảy ra một cô con gái nữa.
Thai long phượng, khẳng định cũng rất thông minh!
Tạ Trì Thành sao có thể khiến người ta căm hận như vậy được chứ?!
“Ông đây không muốn nói chuyện với cậu nữa! Cút trở về đi!”
cố Cẩm Minh tức giận xoay người leo lên xe, Tạ Trì Thành với theo một cậu.
“Tạ An nhớ cậu lắm đấy”
Cố Cẩm Minh dừng bước, hừ một tiếng, “Bảo thằng nhóc kia chờ đi, ngày mai tôi sẽ đi thăm nó.
”
Chiếc Ferrari màu vàng lao đi nhanh như chớp, còn cố tình tạo nên tiếng vang động cơ thật lớn.
Diệp Như Hề thấy thì biết người này vẫn còn tính trẻ con, quay đầu nhìn về phía Tạ Trì Thành đang ngồi lên xe, nói: “Người bạn này của anh…khá là thú vị.
”
Tạ Trì Thành tùy ý nói: “Tính cậu ta là như vậy đấy, tôi đưa em về nhà.
”
Nghe vậy Diệp Như Hề thở dài nhẹ nhõm một hơi, cuối cùng cũng có thể trở về rồi.
Lúc này, di động vang lên, là Dương San gọi tới.
Diệp Như Hề có một loại dự cảm không lành, vội vàng bắt máy.
Bên kia truyền đến giọng nói sốt ruột của Dương San, “Tiểu He!! Em mau trở lại đi! Nhạc Nhạc đột nhiên té xỉu! Hiện tại chị đang đưa con bé đi bệnh viện! Em mau đi đến bệnh viện chờ!”
Diệp Như Hề như đông cứng lại, suýt nữa đã không thể hoàn hồn.
Tạ Trì Thành cũng nghe thấy, sắc mặt căng thẳng, trực tiếp thay đổi phương hướng, anh lái xe lao vút về phía bệnh viện , dọc theo đường đi đã vượt qua không biết bao nhiêu đèn đỏ.
Khi đến cổng bệnh viện, Diệp Như Hề cũng không kịp nghĩ đến việc nói tiếng cảm ơn, lập tức nhảy xuống xe, xông thẳng vào trong
“Tiểu Hồ! Ở đây! Thật tốt quá, cuối cùng em cũng tới rồi, chị nóng lòng muốn chết!”
Hai mắt Dương San đều đỏ hoe, bắt láy cánh tay Diệp Như Hề , kéo cô đưa đến cửa phòng cấp cứu
“Nhạc Nhạc phát bệnh, bác sĩ còn ở bên trong.
”
Chương 100
[] ,
Dương San lúc này đã sợ hãi đến kiệt sức, tuy rằng trên khuôn mặt vẫn là vẻ lo lắng không thôi, nhưng vẫn cố gắng nói mấy lời an ủi Diệp Như Hề.
.
“Nhạc Nhạc sẽ không có việc gì đâu, Nhạc Nhạc nhà chúng ta ngoan ngoãn như vậy, như sao có thể xảy ra chuyện được chứ….
”
Diệp Như Hề tự nhủ với bản thân phải thật bình tĩnh, nhưng đôi tay run rẩy vì sợ hãi lại bán đứng cô.
Tạ Trì Thành đi theo phía sau nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, anh dừng bước chân, trực tiếp xoay người lấy di động, ấn xuống một dãy số.
Không bao lâu, anh vội vã tới gần, đứng yên bên người Diệp Như Hề, nói: “Đừng lo lắng.
.
”
Diệp Như Hề giương mắt nhìn anh, ánh mắt mang theo vẻ mờ mịt cùng bất lực.
Dương San cũng thấy được Tạ Trì Thành, trong lòng âm thầm cảnh giác, khuôn mặt của Nhạc Nhạc lại có vài phần giống với người đàn ông này, trên thế giới này còn có chuyện trùng hợp đến vậy ư?
Vài phút qua đi, mấy người bác sĩ mặc áo blouse trắng vội vội vàng vàng đi tới, cùng Tạ Trì Thành gật đầu một cái, lập tức lao vào phòng cấp cứu.
“Những người này….
”
“Điều là những bác sĩ chuyên môn tốt nhất ở đây.
”
Diệp Như Hề tràm mặc một chút, thấp thấp nói: “Cảm ơn.
”
Mặc kệ là xuất phát từ nguyên nhân gì, ân tình này, cô lại thiếu nợ anh.
Chỉ là, ánh mắt anh lo lắng quá mức rõ ràng, Diệp Như Hề có chút khó hiểu, sau đó bởi vì quá lo lắng mà không bận tâm đi tìm câu hỏi.
Rất nhanh, đã có bác sĩ từ bên trong đi ra.