Khi Lục Tư Viễn xử lý xong mọi việc, vội vội vàng vàng chạy tới bệnh viện, lại biết được Diệp Như Hề vừa được chuyển vào phòng chăm sóc đặc biệt.
Đường Anna khóc lóc nói: “Đều do em, là em không chăm sóc tốt cho Như Hề, Tư Viễn anh mắng em đi, đều do em sai, do em chăm sóc cô ấy mà quá mệt mỏi, không cẩn thận ngủ gà ngủ gật, nước bị đổ ra mà không có phát hiện, chờ tới khi phát hiện ra thì.
”
Lục Tư Viễn vốn đang muốn trách cứ thì nhìn thấy Đường Anna rơi nước mắt đành phải đè nén lại.
“Không trách em, em đừng khóc nữa.
”
“Tư Viễn, Tiểu Hề có thể đã xảy ra chuyện gì hay không, chúng ta nhanh thông báo cho người nhà cô ấy đi.
”
Dù thế nào thì Đường Anna cũng không thể để Lục Tư Viễn tiếp tục ở lại bệnh viện, không chừng Diệp Như Hề tỉnh dậy sẽ thật sự bám lấy Lục Tư Viễn!
CHƯƠNG 104
Lục Tư Viễn cũng biết tình hình lúc này rất nguy hiểm, anh phải thông báo cho người nhà, nhưng người nhà của Tiểu Hề…
Lục Tư Viễn do dự một chút, cho rằng Tiểu Hề cùng nhà họ Diệp chẳng khác nào không cỏ mối liên quan gì với nhau nữa.
Đường Anna thấy thế, tưởng anh không muốn, lập tức chủ động nói: “Em đi tìm điện thoại của cô ấy.
Em sẽ gọi cho người nhà của Tiểu Hề.
”
Dứt lời, cũng không đợi Lục Tư Viễn nói gì thêm, liền trực tiếp đi gọi điện thoại.
Điện thoại của Diệp Như Hề không có cài mật khẩu, nhưng bên rất sạch sẽ, cho dù có muốn tìm điểm yếu cũng không tìm được.
Ngay cả danh bạ liên lạc cũng đều ít đến đáng thương, càng quan trọng hơn là, phía trên ghi chú đều là số điện thoại, không có tên của ai.
Đây là thói quen của Diệp Như Hề, cô sẽ
nhớ kỹ mỗi số đại diện cho từng người, cũng sẽ thường xuyên dọn dẹp thông tin, cho nên điện thoại của cô dù có bị nhặt được cũng sẽ không gây hậu quả nghiêm trọng.
Mà thói quen này đã được hình thành do năm đó cô phải trải qua một lần thiệt thòi quá lớn.
Đường Anna lướt một vòng không biết nên gọi cho số nào, cuối cùng nhìn thấy một dãy số có dấu [ ], còn thấy có vài lần trò chuyện, liền trực tiếp gọi qua.
Điện thoại reo một lúc lâu, khi Đường Anna đang định cúp máy thì ở bên kia mới kết nối.
“Hiếm khi em chủ động tìm anh, thật kỳ lạ.
”
Giọng nam rất êm tai, trầm thấp , hơi khàn, âm cuối tăng lên một chút, mang hơi hướng thư thái lười biếng, điều này cho thấy chủ nhân giọng nói này bởi vì nhận được điện thoại cho nên vui vẻ.
Đường Anna lần đầu tiên đỏ mặt vì nghe giọng đàn ông, vội vàng nói: “Xin chào, tiên
sinh.
Bên kia dừng một chút, giọng nói lười biếng trước đó hoàn toàn thay đổi, trở nên âm trầm.
“Cô là ai?”
“Tôi là bạn của Diệp Như Hề.
Cô ấy hiện tại sinh bệnh phải nhập viện rồi.
”
Bên kia truyền đến tiếng sột soạt, giống như tiếng quần áo, vải vóc ma sát.
“Tiên sinh?”
“Bệnh viện nào.
”
– »
“Bệnh viện….
”
“Được.
”
Trực tiếp cúp điện thoại.
Đường Anna cầm điện thoại với vẻ mặt không hiểu chuyện gì, người này sao lại thô lỗ như vậy chứ?
Tuy nhiên giọng nói rất êm tai, nghe lỗ tai còn muốn mang thai, chỉ là…hình như có vẻ quen quen.
Đường Anna trở về bên cạnh Lục Tư Viễn, nói: “Em đã gọi điện thoại rồi, bên kia sẽ đến đây sớm thôi.
Tư Viễn, anh đừng lo lắng.
”
“Em đã gọi cho ai vậy?”
Đường Anna lúc này mới nhớ tới hình như bản thân không có hỏi đối phương là ai?
Nhưng giọng điệu kia như mệnh lệnh khiến người khác vô thức làm theo, chờ đến khi cúp máy, mới nhớ tới bản thân chưa từng hỏi đối phương thông tin gì.
Đường Anna nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Lục Tư Viễn, giọng nói cũng thay đổi, nói: “Hẳn là bạn trai của Tiểu Hề, giọng điệu rất lo lắng, nói là sẽ tới đây ngay.
”
Sắc mặt của Lục Tư Viễn cứng đờ.
.