“Đây là ba mươi tỷ, cô từ chức đi!”
Ông Mục lấy ra một tấm séc đưa tới trước mặt Vũ Thư Anh.
“Từ chức?” Không phải vừa mới bảo cô ta rời đi thôi sao?
Cô ta còn nghĩ rằng đợi khi thương thế của Mục Lâm Kiên lành hẳn, cô ta có thể trở lại làm việc.
“Nếu cô không từ chức, vậy thì Mục Lâm Kiên của chúng tôi phải làm sao bây giờ?”
“Chuyện này không được đâu, từ chức là từ chức, rời khỏi là rời khỏi!” Cô là người muốn dây dài câu cá lớn, leo lên vị trí này cũng phải vất vả mất bốn năm trời, sao có thể nói từ chức là từ chức được?
“Ba trăm tỷ!”
Hai bố con bọn họ đều có một điểm chung, đó là thích dùng tiền để trấn áp người khác.
“Ông Mục, tôi không phải loại phụ nữ như ông nghĩ, gia cảnh của tôi không hề tệ, tôi sẽ không tùy tiện vì mấy đồng tiền này mà rời khỏi Mục Lâm Kiên. Trong khoảng thời gian này tôi có thể không xuất hiện trước mặt anh ấy, thế nhưng tôi không dám chắc sau này cũng sẽ như vậy!” Vũ Thư Anh không có ý định thỏa hiệp.
“Cô muốn chống đối tôi sao?” Ông Mục không kiên nhẫn được nữa.
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!
Trước đây, chỉ cần ông ta mở miệng, không một ai dám từ chối.
Người phụ nữ này là thá gì?
Tập đoàn Vũ Thị là thá gì?
Ngay cả tập đoàn Mục Lâm cũng không so bì được.
“Ông Mục!” Đột nhiên trợ lý vội vã đi đến.
Anh ta thì thầm bên tai ông Mục: “Nhầm lẫn rồi! Không phải cô Vân này!”
Trợ lý đưa điện thoại qua, đem ảnh chụp của Vũ Vân Hân cho ông Mục xem: “Đây mới là cô Vân! Hiện tại đang cùng cậu Mục trong phòng bệnh.”
“Phòng bệnh? Con nhóc thối tha này muốn cái gì đây?”
“Anh ấy còn chi ra một khoản tiền rất lớn, một ngày sáu mươi tỷ để giữ người phụ nữ này ở bên người.”
Ông Mục nghe xong tức điên lên được, giận dữ đánh cái ầm xuống bàn hội nghị.
Vũ Thư Anh trước mặt bị dọa cho một trận.
Cô ta vô tội nhìn ông Mục đang nổi giận đùng đùng trước mặt.
“Đến bệnh viện ngay lập tức!”
Xong chỉ thấy ông Mục giận dữ bước ra cửa.
Đột nhiên ông ta dừng lại, quay đầu nhìn Vũ Thư Anh mà hỏi: “Cô là người của bộ phận nhân sự hay sao?”
“Đúng vậy!” Tim cô ta thót lên tận cổ họng.
“Trong vòng một phút, hãy cung cấp cho tôi thông tin của Vũ Vân Hân, nếu không tôi sẽ lấy lý do cô mắc sơ suất trong công việc mà sa thải cô!”
Vũ Thư Anh vội vã chạy đến bộ phận nhân sự.
Cô ta buồn bực tự hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao tự dưng lại muốn truy xuất thông tin của Vũ Vân Hân?
Nhưng mà trông bộ dạng nổi giận đùng đùng của ông Mục, chắc hẳn Vũ Vân Hân đã chọc giận đến ông ta rồi.
Trong một phút, cô ta đưa thông tin của Vũ Vân Hân cho ông Mục xem.
Ông Mục lật tư liệu xem qua một lượt, thông tin trên đó chỉ đơn giản như một mảnh giấy vụn.
“Chỉ có nhiêu đây thôi?”
“Đúng vậy, thưa ông Mục”
Ông Mục phẫn nộ xé toang hồ sơ nhân sự trong tay: “Bằng cách nào mà người phụ nữ này lại có thể vào đây? Tập đoàn Mục Lâm sao có thể đi tuyển một người có lý lịch không rõ ràng này? Không có ai chất vấn bốn năm trống rỗng này hay sao?”
Ông ta tức giận nhìn chằm chằm Vũ Thư Anh: “Cô là bộ trưởng bộ phận nhân sự, cô sàng lọc lý lịch cái kiểu gì đây?”
“Xin lỗi, ông Mục! Đây là do chính tổng giám đốc Mục đích thân đề nghị Vũ Vân Hân vào tập đoàn! Chúng tôi cũng chỉ là làm theo mệnh lệnh!”
“Khốn kiếp!”
Ông Mục giận dữ nghiến răng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!