Phi Vũ nheo mắt nhìn Mộc Thuần, sau đó cười cười:
“Cô là ai?”
Ba chữ này khiến sắc mặt Mộc Thuần tái đi, cô lui về sau một bước, phải siết chặt nắm tay mới kiềm chế được cảm xúc trong lòng. Hỏi hay lắm, giả vờ cũng rất tốt.
Đặng Thiên tường bước lên một bước chen vào giữa hai người họ, từ trước đến giờ Phi Vũ luôn giữ dáng vẻ hiền lành dễ nói chuyện với người ngoài, nhưng hắn chơi chung với Phi Vũ đã lâu nên biết được bạn mình khi nào vui, khi nào uồn. Lúc này, mắt của Phi Vũ đang nói rõ bản thân đã bị chọc giận.
Đặng Thiên Tường vì để làm dịu Phi Vũ mà nói:
“Xin lỗi, thay mặt Mộc Thuần xin lỗi cậu. Có lẽ cô ấy bị chuyện gì đó kϊƈɦ thích, tôi sẽ nói chuyện riêng với cô ấy sau.”
Cách mà hắn bảo vệ Mộc Thuần khiến những người xung quanh xôn xao, cho rằng như thế vô cùng lãng mạn, nhưng lúc này cô không hề để ý đến hắn. Cô đưa tay gạt đi nước mắt đang rơi xuống gò má, cố gắng hít thở thật đều để không bị mất kiểm soát. Cô không được khóc vì một người đàn ông như thế! Biết rằng thế giới luôn đầy rẫy những gã đàn ông tồi, vậy mà lại dễ dàng bị anh ta lừa, ăn xong thì chuồn, chết tiệt!
Mộc Thuần cúi đầu để che đi đôi mắt đỏ hoe của mình:
“Xin lỗi, tôi đi trước đây.”
Cô muốn đi, nhưng lúc này Đặng Thiên Tường lại nhanh tay giữ cô lại, cái kéo này khiến cô lảo đảo mấy bước. Cánh tay hữu lực của Thiên Tường vươn ra đỡ lấy cô, hắn nói:
“Tôi đưa cô về.”
“Không cần.” Mộc Thuần rụt tay về, ngẩng đầu nhìn hắn và Phi Vũ.
Ánh nhìn căm ghét của cô dành cho Phi Vũ khiến anh hơi nhếch mày. Người phụ nữ này là ai? Anh rõ ràng không quen biết cô, nhưng… sao lại thấy khó chịu khi cô khóc? Phi Vũ không hiểu nổi bản thân, cảnh tượng Đặng Thiên Tường đang ân cần chăm sóc cô lại càng khiến tim anh đập nhanh và có cảm giác tức ngực hơn.
Mộc Thuần giận điên lên, nhưng cô biết đây là bữa tiệc sinh nhật quan trọng của Tiểu Vy, vì vậy không thể làm to chuyện. Cô nhắm chặt mắt lại, run giọng nói:
“Thiên Tường, cảm ơn anh vì đã mời tôi đến bữa tiệc này, nhưng có vẻ như nó không hợp với tôi lắm. Tôi sẽ gửi quà sinh nhật và chúc mừng Tiểu Vy sau, không cần tiễn tôi!”
Nói rồi, Mộc Thuần dứt khoát xoay người rời đi. Khi cô kkhuất xa tầm mắt của Phi Vũ, anh cảm giác giữa họ giống như có một mối liên kết không tên vừa bị chặt đứt.
Dáng vẻ quật cường nhẫn nhịn đó thật khiến người khác đau lòng, nhiều người tò mò chuyện giữa cô và Phi Vũ, Thiên Tường là như thế nào. Ai mà không thấy cô đã tát Phi Vũ – tổng giám đốc nổi danh ở cả thành phố S này? Những người biết thân phận thật sự của anh càng vô cùng hiếu kỳ. Thẳng tay tát Nam Cung Phi Vũ trước mặt nhiều danh gia vọng tộc như thế, cuộc sống sau này của cô chỉ sợ sẽ xong rồi!
Thiên Tường nhìn bóng lưng của Mộc Thuần mà đắn đo suy nghĩ, hắn loay hoay giữa bạn tốt và cô gái mình thích, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng, anh hùng không qua nổi ải mỹ nhân. Hắn phất tay với Phi Vũ:
“Cậu ở lại đây, tôi đi xem một chút.”
“Cứ tự nhiên.” Phi Vũ lên tiếng, hiện tại không chỉ ngực mà đầu anh cũng đau không chịu được. Có lẽ anh nên về để bác sĩ kiểm tra một lượt, anh đưa tay xoa xoa trán, gửi quà cho Tiểu Vy xong liền xin phép về trước.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!