"Cố tổng."
"Gọi lão Bân ra đây."
................................
Cậu nhân viên nghe vậy thì không hỏi gì thêm liền nhấc máy bấm một dãy số gọi đi. Rất nhanh, đầu dây bên kia đã có người trả lời. Chỉ vài câu nói sau liền dập tắt. Cậu nhân viên cúi đầu, đưa tay hướng về phía phòng VIP ngay bên cạnh.
"Cố tổng, mời ngài."
Cố Tử Du gật đầu, ánh mắt lãnh đạm nhìn thẳng về phía trước. Bàn tay hắn vẫn siết chặt lấy cổ tay cô, không cần tốn chút sức lực nào đã nhanh chóng kéo cô đẩy vào trong.
Vì lực đạo trong cơn phẫn nộ của hắn quá lớn khiến Di Nguyệt không kịp đề phòng khiến bả vai bị va vào tường, nơi bị va đập khiến cô đau nhói.
Cố Tử Du không mảy may quan tâm. Hắn sải bước đến bên ghế, ngồi xuống phía đối diện một người đàn ông được gọi là "lão Bân". Người đàn ông tên "Bân" kia nhìn qua đã khiến Di Nguyệt cảm thấy không mấy tốt đẹp.
Lão ta dùng ánh mắt gian xảo của mình nhìn quét qua cô từ trên xuống dưới rồi nở một nụ cười quái dị. Hành động ấy của lão lại càng khiến cô cảm thấy buồn nôn.
Cố Tử Du đơn nhiên là hiểu rõ lão ta hơn ai hết, hắn vắt chéo chân, hai tay đan vào nhau. Mở lời trước.
"Kim Giang Bân. Lâu rồi không gặp, ông vẫn chẳng khác đi là bao."
Chỉ đến khi nghe thấy Cố Tử Du gọi tên mình lão ta mới tạm rời ánh mắt khỏi cô, niềm nở tiếp đón hắn.
"Cố tổng, lâu rồi không gặp. Hôm nay cơn gió nào lại đưa ngài đến đây, thật quý hóa quá."
Kim Giang Bân ra hiệu cho hai cô gái bên cạnh rót rượu. Nhìn qua trông họ ai nấy đều rất xinh đẹp, khuôn mặt mỹ miều, sắc bén.
"Cố tổng, đây là loại rượu thượng hạng mà tôi đặc biệt dành riêng cho ngài. Nào chúng ta cạn!"
Lão ta nâng ly rượu lên, Cố Tử Du nhếch khóe môi, hắn không khách sáo mà cũng nhanh chóng uống cạn.
Kim Giang Bân đặt ly rượu xuống bàn cười lớn. Lão đưa ánh mắt nhìn về phía Di Nguyệt thăm dò.
"Cô gái đây là..?"
Cố Tử Du không nhìn cô, chỉ lạnh nhạt xoay xoay ly rượu trên tay.
"Nghe nói phía ông đang cần thêm nhân viên?"
Kim Giang Bân nhìn hắn vài giây, ánh mắt lão ta chợt sáng lên.
"Vâng vâng, đúng vậy thưa cố tổng. Ngài thật tâm lý với Ninh Giang chúng tôi quá."
"Cô ta đang cần việc làm thêm. Tùy ông xử trí"
Tùy ông xử trí? Di Nguyệt mở to mắt nhìn người đàn ông vừa nhẫn tâm nói ra câu nói ấy. Hắn bị điên rồi! Làm sao có thể như thế chứ, cô đường đường là vợ hắn kia mà? Di Nguyệt không thể đứng im chịu trận được nữa, cô liền lên tiếng.
"Cái gì mà cần việc làm thêm, cái gì mà tùy ông xử trí. Các người đừng có làm bậy, tôi sẽ kiện các người đấy!"
Kim Giang Bân không thấy động tĩnh từ phía Cố Tử Du, lão liền được đà lao đến kéo ngã Di Nguyệt về phía mình.
Điệu cười gian xảo của gã hiện rõ trên khuôn mặt to tròn. Bàn tay lão ta siết chặt lấy eo cô, khuôn mặt già nua lấn tới khiến Di Nguyệt càng cảm thấy kinh sợ.
Cô đưa tay đập loạn xạ vào người Kim Giang Bân, vô tình lại khiến móng tay cào trúng mặt của lão ta.
Kim Giang Bân đau quá hóa giận, lão đưa tay lên tát vào mặt Di Nguyệt, nơi đó liền hằn lên năm dấu tay đỏ thẫm. Di Nguyệt cảm thấy gương mặt cô đau đến bỏng rát, nước mắt không biết từ bao giờ cũng đã rơi xuống.
Trong lúc nóng giận nhận thấy mình có hơi quá tay, Kim Giang Bân lúc này mới quay lại nhìn Cố Tử Du. Hắn vẫn ngồi đó, ngón tay thon dài kẹp lấy điếu thuốc. Làn khói mờ ảo vờn quanh trước mặt càng làm khuôn mặt của hắn thêm phần lãnh đạm.
"Cố tổng, không phiền ngài chứ?"
Cố Tử Du nhướn mày, hắn từ từ nhả ra từng chữ.
"Không phiền."
Khoảnh khắc ấy Di Nguyệt như chết lặng, kể từ giây phút hắn không màng đến cô. Di Nguyệt đã tự dặn lòng phải nhìn cho thật rõ, thật kỹ người đàn ông máu lạnh, vô tình trước mặt. Cố Tử Du, hôm nay dù có như thế nào tôi cũng sẽ hận anh!
...-Hoàn chương 8-...