Hoắc Duẫn Hạo nghe điện thoại xong trở lại lớp thì bị một đám người nhìn chằm chằm, lâu lâu mới được thấy khuôn mặt hốt hoảng của hội trưởng nên họ rất tò mò.
“Hội trưởng có việc gấp à? Ha ha, chuyện gì thế?”
“Sốt ruột đi đâu vậy ta?”
Ánh mắt lãnh đạm của Hoắc Duẫn Hạo liếc ngang qua đám người này, bọn họ lập tức im miệng.
Tối đó về nhà, Hoắc Duẫn Hạo ôm một đống lớn sách vở qua phòng của Diệp Liên để kèm cô học. Sau một hồi cố gắng hết sức, anh nhận ra IQ của con bé và cả EQ đều hơi thấp, cho nên chỉ có thể khoanh vùng đề thi, sau đó để con bé hành trình học thuộc và giải đề khô khan. Diệp Liên học được một nửa đã buồn ngủ muốn chết.
“Anh, em không học nữa đâu, hôm nay đến đây thôi.” Diệp Liên cố gắng lắm rồi cũng chỉ làm được ba đề, mắt cô bắt đầu díu lại. Cô tựa lưng về phía sau, được Hoắc Duẫn Hạo đỡ lấy.
Anh ngửi được mùi thơm trên tóc của Diệp Liên, mất tự nhiên nói:
“Ngoan, cố lên thêm mấy ngày nữa, anh đưa em về thăm cha Diệp”
“Lần này sẽ không thất hứa nữa chứ?”
Nói cuối tuần về thành phố M thăm cha mẹ, nhưng lỡ mất sinh nhật rồi vẫn chưa thể về được. Cho nên đến giờ cô vẫn còn đang hậm hực chuyện anh thất hứa.
Hoắc Duẫn Hạo áy náy xoa xoa đầu cô:
“Xin lỗi, lần này sẽ đưa em về thật.”
“Anh mà nói dối em đánh anh đó.” Diệp Liên liếc anh.
“Hứa, nói dối cho em đánh.”
Chỉ chờ có thế, Diệp Liên đưa ngón út ra móc ngoéo với anh. Cô muốn về nhà là vì còn có chuyện cần làm, cô đột nhiên sực nhớ ra ngày sinh nhật của cô hôm trước cũng là ngày giỗ của mẹ ruột. Mười bảy năm nay cô chưa từng một lần đi viếng mộ mẹ, nghĩ đến đã thấy đau lòng.
Hoắc Duẫn Hạo đồng ý với Diệp Liên, nhưng bởi vì hôm nay là thứ tư nên còn hai ngày nữa mới được nghỉ, anh nói:
“Em ngủ đi, mai còn đến trường nữa.”
“Em biết rồi, anh ngủ ngon.”
Diệp Liên chúc anh xong lon ton về giường nằm.
Hoắc Duẫn Hạo lại nhớ đến lời mà mẹ nói, tâm trí đột nhiên rối bời. Anh đã trả lời rằng anh xem con bé là em gái đó? Mùi hương trên người con bé thoảng qua chóp mũi, đuôi mắt khi cười cong lên thật đáng yêu, đáng yêu đến nỗi làm tim anh đập loạn cả lên.
Giọng của Diệp Liên vang lên trong phòng:
“Anh không về ngủ ạ?”
“Em ngủ trước đi.” Hoắc Duẫn Hạo tiến gần đến bên giường, đưa tay chỉnh chăn lại cho Diệp Liên. Khi ánh mắt tiếp xúc với đôi mắt to tròn ngây thơ của con bé, anh chợt thấy hoang mang. Em gái? Thật sự chỉ xem con bé là em gái thôi phải không?
Anh tự tát chính mình một cái, trước ánh mắt ngạc nhiên của Diệp Liên mà nói:
“Em ngủ ngon, anh đi đây.”
Hoắc Duẫn Hạo lật đật rời khỏi căn phòng tràn ngập mùi thơm của thiếu nữ, cánh cửa nhẹ nhàng khép lại, trên hành lang vắng lặng khi ấy, anh thậm chí có thể nghe được tiếng tim mình đập vội. Bàn tay thon dài đặt nhẹ lên ngực, vỗ vỗ mấy cái mới trở về bình thường.
“Em gái! Em gái! Em gái!”
Hoắc Duẫn Hạo tự nói với bản thân nhiều lần, vừa đi vừa lẩm bẩm.
Nửa đêm hôm ấy, Diệp Liên cứ nghĩ đến chuyện viếng mộ mẹ ruột nên loay hoay cả buổi chẳng thể ngủ nổi. Cô ngồi dậy, ngồi vào bàn học rồi vẽ ra một tấm sơ đồ mối quan hệ rắc rối của gia đình mình.
Cô ra đời cùng một lúc với Duẫn Hạo, nhưng bởi vì sức khỏe của mẹ cô quá yếu nên đã không qua khỏi. Sau đó cô được họ hàng của mẹ là cha Diệp nhận nuôi, đồng thời bởi vì khi đó cha chưa kết hôn, một mình không thể nuôi cô được nên để cô đi theo mẹ Tiêu? Là vậy ư? Sao mà rắc rối quá.
Tóm gọn lại thì cô và Diệp Thiên chẳng có quan hệ máu mủ gì cả, là họ hàng xa. Và khi nhỏ cô từng được Diệp Thiên cùng Tiêu Linh - mẹ của Duẫn Hạo nuôi nấng! Hết!
Diệp Liên vẽ xong sơ đồ mà đầu muốn to ra thêm một vòng, cô không hiểu lắm, nếu cha Diệp và mẹ Tiêu từng ở cùng nhau thì sau này vì sao lại tách ra? Hơn nữa mẹ Tiêu còn dẫn anh Duẫn Hạo đi mất? Cô rất muốn chạy sang hỏi thẳng Duẫn Hạo, nhưng có lẽ giờ này anh ấy đã ngủ rồi.
Mệt mỏi khép mắt lại, Diệp Liên một lần nữa trèo lên giường, trong đầu có một cái sơ đồ đang xoay vòng vòng. Giờ này có ai còn thức để cô hỏi không hả? Cô không ngủ nổi, trèo xuống giường rồi lướt danh bạ, thấy cái tên “chú Nhị Bình” thì không do dự nhắn tin hỏi:
“Chú đã ngủ chưa ạ?”
“Chú đang trực đêm, sao thế?”
“Cháu gọi hỏi chú một số chuyện được không?”
“Chuyện gì mới được? Chú biết thì chú sẽ trả lời.”
Hỏi xong, một lát sau Nhị Bình đã nhìn thấy cuộc gọi đến từ Diệp Liên. Ông chú ngồi xổm một góc, nhỏ giọng hỏi:
“Sao? Có chuyện gì hả?”
“Chú, nghe nói chú theo Hoắc chủ tịch từ lúc còn trẻ ạ?”
“Ừ, chú là cánh tay phải đắc lực nhất của Hoắc chủ tịch!” Nhị Bình tự hào khoe khoang.
“Vậy chú có biết chuyện của cha cháu và mẹ Tiêu không?”
Mẹ Tiêu? Ý con bé là Tiêu Linh á? Nhị Bình đưa ngón tay lên miệng suỵt suỵt mấy tiếng:
“Chú cho cháu biết rồi thì cháu đừng có đi nói linh tinh biết không? Mẹ Tiêu của cháu ngày trước vì hiểu lầm Hoắc chủ tịch nên mới bỏ đi tận hai năm rồi quay về đấy, trong hai năm đó thì trú ở chỗ của cha cháu, sinh ra thiếu gia, rồi không hiểu vì sao lại nhận nuôi cả cháu.”
Diệp Liên tò mò mở to mắt:
“Vậy là cha cháu và mẹ Tiêu từng…”
“Không, cháu đừng nghĩ nhiều, trước kia Diệp Thiên có thích Hoắc phu nhân, nhưng làm sao mà đấu lại được Hoắc chủ tịch chứ. Hoắc chủ tịch xông pha đến tận nơi, dùng công phu da mặt dày đòi người, sau đó mới đưa phu nhân và thiếu gia về Hoắc gia đó.”
“Chú…”
“Sao?” Nhị Bình cười khà khà.
“Cháu nghĩ chú rất có khiếu làm biên kịch ạ.” Diệp Liên khen tận đáy lòng.
“Quá khen, quá khen, chú phải đi làm đây. Lần sau lại nói cho cháu nghe chuyện hay.”
“Cảm ơn chú ạ.”
Diệp Liên không biết mình hỏi ông chú này là đúng hay sai nữa. Vậy hóa ra chú Tư Thần còn có một quá khứ huy hoàng như thế!
*_________________________*
*Mọi người hãy đọc truyện chính chủ (miễn phí) tại app noveltoon/mangatoon để ủng hộ tác giả nha.*