Diệp Liên có câu trả lời từ chú Nhị Bình rồi nhưng vẫn suy ngẫm mãi đến tận nửa đêm, sau đó sang ngày kế tiếp lại đi trễ! Chú Nhị Bình mở cửa xe cho cô rồi mới hốt hoảng kêu lên:
“Liên Liên, cặp cháu đâu?”
“A? Ba lô của cháu!” Diệp Liên sờ lưng mình.
“Đợi chú một lát!”
Nhị Bình phi vào trong nhà với tốc độ nhanh nhất, nhìn quanh quất ở trên bếp, quả nhiên trông thấy ba lô của Diệp Liên nằm ngay trên ghế. Con bé này, sáng ra dậy trễ nên cứ luýnh quýnh quên đồ mãi thôi.
Sau khi đưa Diệp Liên đến trường, Nhị Bình nói:
“Chú phải đi trực quanh trường cho ra dáng bảo an, có chuyện gì cháu cứ gọi cho chú nhá.”
“Vâng ạ.”
Sau buổi tối hôm qua, hai người đột nhiên trở nên thân thiết một cách khó hiểu. Nhị Bình thì như tìm được bạn tâm giao, còn Diệp Liên thì phát hiện ông chú này biết rất nhiều thứ thú vị.
Ngồi xuống bàn học, Diệp Liên thở phào nhẹ nhõm một hơi. Mặc dù cô đi trễ nhưng giáo viên lại không nói gì cả, chỉ bảo cô lần sau chú ý. Mà anh Duẫn Hạo dậy sớm cũng không thèm gọi cô nữa!
Cạch.
Trên bàn đột nhiên xuất hiện một chai nước lọc, Diệp Liên nhìn theo bàn tay có khớp xương rõ ràng, nhìn đến khuôn mặt đẹp trai với mái tóc hơi rối không chút biểu tình của bạn cùng bàn. Hắn ta nói:
"Uống đi."
"À, không cần đâu."
Diệp Liên vừa mới từ chối thì thấy cậu ta nhăn mày, sợ đến nỗi cầm lấy chai nước rồi nói:
"L-Lát nữa tôi uống."
Hắn ta tên là Lập Trì, một cái tên kỳ lạ thích hợp với một con người kỳ lạ như hắn. Bình thường Lập Trì không bao giờ nói chuyện với những người khác, chỉ có Diệp Liên buồn chán quá mới đi bắt chuyện với kẻ kiệm lời như hắn thôi.
Xem bộ dạng của hắn tuy có vẻ cộc cằn nhưng cũng tốt lắm, còn cho cô nước nữa. Diệp Liên tìm trong ba lô mấy viên kẹo vị dâu đưa cho hắn, nói:
"Cảm ơn."
"Không cần." Lập Trì quay mặt đi nơi khác. "Không ăn ngọt."
"À, vậy ăn cái này không?"
Diệp Liên mang một túi que cay ra, hai người thản nhiên nói chuyện từ nãy đến giờ là vì ngồi ở cuối lớp. Và giáo viên thật ra cũng chẳng quan tâm những người này sẽ học hành ra sao, thi rớt thì đóng một số tiền lớn học lại thôi. Ở đây ai có ý chí vươn lên thì sẽ tự học, không thì tha hóa, như Lập Trì vậy.
Hắn liếc mắt nhìn khuôn mặt nhỏ cùng hai gò má có chút phúng phính của Diệp Liên, chậm rãi đưa tay ra cầm lấy đồ cô đưa.
"Cậu thích ăn cay à? Hôm sau tôi lại mang cho cậu nha."
Anh trai mua cho cô rất nhiều đồ ăn vặt, ăn không hết.
Lập Trì không nhúc nhích mà nhìn Diệp Liên một lúc lâu rồi mới hỏi:
"Cậu đi học hay đi ăn vậy?"
Trong ba lô của cô gái nhỏ này còn có tiếng sột soạt của mấy gói snacks?
"Đi học." Diệp Liên thành thật nói, sau đó lục từ trong ba lô to ra một quyển vở. Hôm nay rút kinh nghiệm, cô sẽ không chép bài lung tung nữa, vì về nhà đã có anh trai dạy cho. Cô cảm thấy Duẫn Hạo giảng bài còn dễ hiểu hơn giáo viên, hoặc là nói phải giảng theo một cách khác như Duẫn Hạo làm thì cô mới hiểu được.
Lập Trì thỉnh thoảng lại nghiêng đầu nhìn Diệp Liên một lần, thấy cô học theo mình ngủ gật, hắn đưa tay đẩy nhẹ cô:
"Không được ngủ."
"Sao không được ngủ?" Diệp Liên suýt thì chảy nước miếng.
"Không phải cô nói cô đến học à?"
"Nhưng học không hiểu…" Diệp Liên chống cằm nhìn hắn.
Ánh nắng bên ngoài chiếu vào qua khung cửa làm đôi mắt của cô trở nên lấp lánh, Lập Trì thậm chí nhìn rõ hình ảnh phản chiếu của bản thân trong mắt cô. Hắn giật mình đưa tay đẩy đầu Diệp Liên sang chỗ khác, tức giận nói:
"Đừng có nhìn tôi chằm chằm như vậy."
"Hiểu rồi." Diệp Liên gật đầu, không nhìn hắn nữa mà nằm ra bàn ngủ.Dù sao buổi tối vẫn phải học bù với anh trai, cô chỉ đến lớp để điểm danh thôi.
Giữa giờ ra chơi, Diệp Liên cảm thấy bụng có hơi đau, hơn nữa tiết sau còn là thể dục nên có chút lo lắng. Còn chưa đến ngày mà nhỉ?
Diệp Liên nằm sấp trên bàn không nhúc nhích, mãi đến khi hết giờ ra chơi và mọi người bắt đầu đi thay quần áo cho giờ thể dục, cô mới đứng lên. Động tác này làm cô choáng váng suýt ngã, may mà Lập Trì cũng vừa đứng lên kịp thời đưa tay đỡ lưng cô.
"Đứng cho cẩn thận vào."
"Cảm ơn lần hai." Diệp Liên mỉm cười với cậu ta, sau đó thì hít sâu mấy hơi. Chắc là do ngồi lâu quá mà đột ngột đứng dậy nên thấy choáng, lần sau cô phải chú ý hơn mới được.
Diệp Liên đã nghĩ như thế và đi thay quần áo, nghe nói hôm nay bọn họ phải nhảy cao đó?
Trên đường ra sân thể dục, Diệp Liên đột nhiên phát hiện giữa hai chân ướt ướt, có thứ gì đó chảy ra! Cái gì vậy? Không, không lẽ là dâu rụng sớm? Sớm tận một tuần ư? Thỉnh thoảng cô cũng sẽ trễ hai ba ngày nhưng còn cả tuần nữa cơ mà! Cô giật mình khép chặt hai chân, cũng không chắc lắm là có, trước tiên tóm lấy người bên cạnh - Lập Trì và nói:
"Cậu nói với giáo viên tôi đau bụng, tôi phải đi một chút."
Diệp Liên khép chân chạy đi, tư thế kia nhìn thế nào cũng thấy đáng nghi. Lập Trì hơi nhíu mày, sau đó nghe được người bên cạnh cười bảo:
"Này, không phải cô ta đến kỳ kinh nguyệt rồi đó chứ? Lớn chừng này còn để dính ra quần thì kỳ lắm."
Nghe xong câu kia, bước chân của Lập Trì liền khựng lại.