Sau mấy tiếng đi máy bay đầy mệt mỏi, mọi người về đến nhà. Khi đi ai nấy cũng hăng hái, khi về thì không còn chút sức nào, thậm chí còn lười mở miệng nói chuyện.
Duẫn Hạo đi ở phía trước, Diệp Liên đuổi sát theo sau. Anh thấy cô cứ bám lấy mình thì nói:
“Em quên anh đã dặn dò em thế nào rồi à?”
Bây giờ mà để mọi người biết Diệp Liên có mối quan hệ thân thiết với anh thì cô cũng bị đưa vào tầm ngắm, nhưng có vẻ cô không hề ý thức được việc đó.
“Anh nói gì với em cơ?” Diệp Liên hỏi anh.
“Bỏ đi.”
Từ sau chuyến đi này, thái độ của Duẫn Hạo đột nhiên trở nên khác thường, không muốn nói chuyện với cô và cũng rất ít cười.
Thấy hai người đi cùng nhau về phía một chiếc xe màu trắng, mấy tên bát quái trong hội học sinh kêu la:
“Tôi nói rồi mà, Diệp Liên chính xác là em gái của Duẫn Hạo, các người cứ không tin!”
“Nhìn họ có giống nhau chỗ nào đâu…”
“Không phải là anh em thì sẽ giống nhau, anh em họ, anh em nuôi thì sao?”
Lúc cả bọn tụm lại một chỗ và phấn khích bàn về thân phận của Diệp Liên thì Phương Ngọc đứng ở đó khẽ cười:
“Đúng là em gái của Duẫn Hạo đó, chúng ta nên “chăm sóc” cô ấy nhiều hơn.”
“Chăm sóc?” Bí thư không hiểu ý của Phương Ngọc lắm.
“Không hiểu cũng được, tôi đi trước.”
Phương Ngọc nói rồi lên một chiếc xe ở gần đó, bọn họ là những con em nhà giàu, trước khi đáp xuống đã có người hay tin và đến đón.
…
Trở về Hoắc gia sau ba ngày dài, Diệp Liên cực kỳ nhớ nơi này, đặc biệt nhớ chú Nhị Bình đáng yêu vẫn luôn kể chuyện hay cho cô nghe. Khi cô hỏi thăm dì giúp việc về chú ấy, dì có vẻ né tránh:
“Nghe nói là ra ngoài làm nhiệm vụ rồi, theo Hoắc chủ tịch đi công tác.”
Nói xong thì quay đi chỗ khác lau cái này lau cái kia, giống như muốn dọn dẹp đến khi nào tường và sàn nhà sáng bóng soi gương được mới thôi.
Bởi vì vấn đề công việc, Duẫn Hạo vừa về đến đã đi ngay qua chỗ công ty, còn Diệp Liên thì ở nhà nghỉ ngơi. Cô đột nhiên có dự cảm không lành khi vừa rồi nhìn thấy Duẫn Hạo có vẻ vội vàng rời khỏi. Bây giờ chú Nhị Bình theo chú Tư Thần, mẹ Tiêu ở bệnh viện chăm sóc cho bà nội của Duẫn Hạo, Hoắc gia chợt trở nên vắng lặng.
Diệp Liên ra ngoài đi dạo một vòng, cảm thấy có hơi chán, sau đó lại trở về phòng nằm nghỉ. Suốt cả ngày hôm đó cô không thấy được bóng dáng của ai khác trong Hoắc gia ngoài những người giúp việc và đầu bếp. Thậm chí bác quản gia già đều không xuất hiện lấy một lần.
Cô ăn tối xong có chút lo lắng hỏi dì giúp việc:
“Cho cháu hỏi một chuyện, có phải Hoắc gia…”
“Liên Liên, cháu ăn xong rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi, lát nữa thiếu gia sẽ gọi cho cháu.”
“À, vâng…”
Sự hiếu kỳ trong lòng cô mỗi lúc một tăng khiến cả đêm cô không ngủ nổi. Gió bên ngoài thổi mạnh hơn bình thường rất nhiều, cuốn lá ngoài vườn bay đầy trời, Diệp Liên nghe tiếng gió rít mà có hơi run, dù cô đã đóng kín cửa vẫn nghe thấy được âm thanh đáng sợ bên ngoài. Nghe nói là sắp có bão đổ bộ vào thành phố, là một cơn bão bất ngờ đổi hướng và đi ngang qua thành phố A.
Cô chui trong chăn, ôm điện thoại chờ đợi một cuộc gọi điện của Duẫn Hạo, nhưng anh không liên lạc cho cô. Bận đến như vậy sao?
Diệp Liên lẩm bẩm một mình cho đến khi ngủ quên thì mới thôi.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Diệp Liên phát hiện bên ngoài trời vẫn nổi giông dữ dội, hơn nữa còn có xu thế mạnh thêm. Trông bầu trời tối sầm lại như buổi chiều muộn, cô không khỏi lo lắng, từng lớp từng lớp mây đen ở phía xa thi nhau kéo đến như một đội quân đông đúc vậy. Khi nào mới kết thúc?
Cô nhịn hết nổi, cầm điện thoại gọi qua cho Duẫn Hạo, nhưng khi cô chưa kịp mừng thì đã nghe anh dặn dò:
“Anh đang bận, gọi lại cho em sau.”
Tít tít.
Điện thoại vang lên âm thanh thông báo đã ngắt kết nối, Diệp Liên thở dài một hơi rồi vén rèm lên, một lần nữa nhìn ra bên ngoài. Sự vắng lặng của thành phố khi bão về làm không khí như bị đè nén, cả việc thở cũng thấy khó khăn.
Đến buổi tối, Diệp Liên đang ăn cơm thì nghe thấy tiếng xe bên ngoài. Cô cứ nghĩ là anh Duẫn Hạo quay về nên vui vẻ chạy ra đón, nào ngờ chỉ nhìn thấy chú Tư Thần quần áo xộc xệch vội vàng đi lên phòng.
Trông chú ấy hình như hơi mệt mỏi, đúng thật Hoắc gia đã xảy ra chuyện ư? Nhưng là ai gây với bọn họ chứ? Phải nói ở thành phố này gần như không có ai dám động đến Hoắc gia, nếu có, vậy chắc là người nơi khác rồi?
Diệp Liên không dám hỏi, chỉ đứng ở một góc nhìn về phía sảnh lớn. Không lâu lắm, cô lại nhìn thấy chú Tư Thần cầm một xấp tài liệu chạy ra ngoài.
Khi chú ấy mở cửa và đi rồi, cô mới dần dần bước ra chỗ sảnh. Dấu chân của chú Tư Thần mang theo chút vết đất, còn có… máu?
Đây thật sự là máu à? Diệp Liên ngồi xổm xuống sàn nhà, mở to mắt nhìn chằm chằm vào vệt màu đỏ rất loãng trên sàn. Bởi vì gót giày của chú Tư Thần dính thêm cả nước mưa nên cô không rõ đây có phải máu không nữa, nhưng rất giống.
Diệp Liên đoán không sai, Hoắc gia thật sự đã xảy ra chuyện, mà chuyện này không phải ở công ty, ngược lại là đụng độ với thế giới ngầm. Cả Tiêu Linh và Diệp Liên đều chỉ nghĩ là công việc của hai cha con họ bận rộn thôi, nhưng hai người đàn ông của Hoắc gia đang phải rất chật để dàn xếp chuyện này ổn thỏa lại.
Trong xe, Hoắc Tư Thần ném tệp hồ sơ cho con trai rồi gọi điện thoại đến cấp dưới và nói:
“Cậu chuyển lời của tôi cho hắn ta, bảo hắn biết điều thì nhả hàng sớm một chút, tôi đang trên đường đến đó.”
Hơn trăm tấn hàng hóa bị kẹt ở nơi khác không về được vì lý do đang có bão, thuyền không thể ra khơi, nhưng Hoắc Tư Thần biết cái lý do sứt mẻ này chỉ có thể lừa con nít. Cơn bão này không đi qua phần lãnh hải miền Nam của cả hai nước, bọn họ muốn giữ và nuốt hết hàng hóa của Hoắc gia nên mới viện cớ mà thôi. Đến lúc đó chỉ cần nói do ảnh hưởng của bão nên rất nhiều hàng hóa bị thất lạc rồi để người lái tàu ra chết thay là xong? Nghĩ hay thật đấy!