“Cậu cảm thấy việc ăn vạ là một việc rất bình thường à?” Nam Cung Phi Vũ khó hiểu nhìn Hoắc Duẫn Hạo.
Nghe người đối diện hỏi vậy, Duẫn Hạo cười:
“Vì Diệp Liên, chuyện gì cũng có thể được xem là bình thường.”
Giọng của anh lúc này mang theo sự dịu dàng khó cưỡng, Diệp Liên nghe được mà suýt chút thì bật khóc. Anh ấy cố chấp quá, cô nói không muốn gặp, nhưng thật ra lại vô cùng vô cùng nhớ anh.
Phi Vũ lại hỏi:
“Kể cả khi tôi bảo cậu quỳ xuống mới cho phép cậu vào gặp con bé?”
“Cái này thì không thể, tôi không quỳ trước thiên hạ.” Duẫn Hạo nhếch lông mày. “Không cần anh cho phép, tôi vẫn có thể gặp được em ấy.”
Vốn là Duẫn Hạo đang trò chuyện với Diệp Liên, nhưng không hiểu sao lại quay ra đấu đá với Phi Vũ. Một người đàn ông hai mươi sáu tuổi mà mải mê tranh luận với một đứa nhóc con mười tám tuổi thì thật mất mặt, Phi Vũ phẩy tay ý bảo cứ tiếp tục nói chuyện với Diệp Liên đi.
Duẫn Hạo lúc này mới hít một hơi, giọng từ tốn:
“Nếu em cảm thấy hôm nay tâm trạng không tốt, không muốn gặp anh thì ngày mai anh lại tới.”
Trước sự mong mỏi chờ đợi của anh, Diệp Liên không lên tiếng mà ngắt máy. Cô phải làm vậy, bởi vì lúc này cô đã không kiềm chế được mà khóc nấc. Cô muốn gặp anh, nhớ anh nhiều như vậy lại không thể ra ngoài gặp mặt, trong lòng như đang có trăm ngàn con kiến gặm nhấm da thịt, khó chịu cực kỳ.
Nếu cô không bị nhúng chàm, có lẽ bọn họ đã là một cặp, cô sẽ chủ động nói với anh cô cũng rất thích anh, nhưng mà bây giờ cô không còn xứng với anh nữa rồi.
Bên ngoài im ắng rất lâu, cả phòng khách của Nam Cung gia chìm trong sự tĩnh lặng, cho đến khi Duẫn Hạo đứng lên và chào tạm biệt Phi Vũ.
“Tôi đi trước, ngày mai tôi sẽ còn đến.”
“Ngày mai tôi sẽ không mở cửa đâu.” Phi Vũ cười nhìn theo.
“Không mở cửa thì tôi trèo tường, chẳng lẽ anh dám bật chế độ phòng trộm, chích điện chết cháu đích tôn của Hoắc gia à?”
Mặc dù Hoắc gia ở tận phía Nam, còn Nam Cung gia lại nằm ở phía Bắc, nhưng xung quanh họ luôn có rất nhiều kẻ rình rập chờ thời cơ tấn công, Phi Vũ sẽ không ngu đến mức gây sự với một gia tộc lớn như vậy. Về mảng kinh tế, thật ra Hoắc gia còn mạnh hơn bọn họ một bậc.
Phi Vũ nhìn thằng nhóc con kia, cười khẽ một tiếng nói với quản gia:
“Ngày mai chú ý dặn dò người của chúng ta, đừng làm thằng nhóc đó bị thương, cứ mặc kệ nó.”
Hắn cũng rất muốn xem Duẫn Hạo có bản lĩnh gì, có thuyết phục được Diệp Liên hay không? Trước khi con bé đổi ý rời khỏi nơi này, hắn phải xử lý xong thủ tục, các loại giấy tờ, hợp pháp hóa quyền sở hữu của con bé đối với một chút tài sản mà cha sắp để lại.
Người đàn ông gần đất xa trời kia nằm viện lâu như vậy, chắc cũng không ngờ đến việc hắn đã tìm thấy con gái ngoài giá thú của ông ấy đâu?
…
Hoắc Duẫn Hạo ra ngoài thuê khách sạn nghỉ ngơi, sau mười mấy tiếng bay từ Mỹ về, anh lại ngồi phi cơ thêm mấy tiếng, xương cốt bây giờ cũng sắp nứt ra rồi.
Vừa đặt lưng xuống giường, anh mệt mỏi thiếp đi.
Ngày hôm sau, Duẫn Hạo tỉnh dậy và bừng bừng khí thế chạy đến Nam Cung gia. Cửa thật sự đã khóa, không thể làm gì hơn là trèo tường. Thấy thiếu gia nhà mình xắn tay áo, sau đó nắm lấy cổng nhà người ta, Nhị Bình khuyên bảo:
“Thiếu gia, làm vậy không tốt lắm đâu.”
“Chú ở yên đó, đừng cản tôi.”
Duẫn Hạo vừa trèo tường vừa nói, bởi vì anh tương đối cao nên việc leo tường cũng không phải rất khó, nhưng mà nơi này cài đặt rất nhiều bẫy rập. Nếu Nam Cung Phi Vũ đang bật đám bẫy đó lên, nói không chừng anh thật sự sẽ bị giật điện nhập viện.
Việc anh trèo tường được thu lại kỹ càng trong camera giám sát, Phi Vũ nhìn em gái, hỏi:
“Em thật sự không ra gặp tên nhóc đó à?”
“Em không dám…”
Nhìn em gái thích mà cứ giả vờ, Phi Vũ hửm một tiếng rồi nói:
“Em ở đây nửa năm nhưng chắc vẫn chưa biết xung quanh biệt thự đặt rất nhiều bẫy nhỉ? Lát nữa thằng nhóc đó mà đạp trúng thì không chết cũng tàn tật.”
“Anh nói gì?” Diệp Liên tưởng mình nghe nhầm. Sao cô chưa bao giờ thấy anh trai nhắc về việc này?
“Anh nói rồi, em cũng nghe rõ mà.”
Phi Vũ vén rèm, khuôn mặt lạnh lùng nhìn ra ngoài:
“Không ít người muốn đột nhập nhà mình đâu, em gái ngốc, em phải biết Nam Cung gia là một nơi chứa rất nhiều thứ hấp dẫn. Những kẻ đó đều đã đi gặp Diêm Vương cả rồi."
Diệp Liên lo lắng:
“Anh mau bảo anh ấy đừng trèo tường nữa.”
“Anh có cảnh báo, cậu ta không nghe. Ồ, sắp nhảy xuống rồi.”
“Không được!”
Một tiếng hét to sợ hãi vang lên, Diệp Liên quên cả việc mình ghét tiếp xúc với người khác, đưa tay đẩy Phi Vũ sang một bên, mở cửa chạy ra ban công, sợ hãi kêu lên:
“Duẫn Hạo, anh ở yên đó cho em!”
Tiếng kêu của cô không đủ to, Duẫn Hạo vẫn đang loay hoay tìm vị trí để nhảy xuống, tường thật sự rất cao, bên dưới còn có bẫy, nhảy bừa rất dễ bị chấn thương.
Nhìn anh như vậy, Diệp Liên sợ thật rồi. Cô gấp gáp quay sang nhìn anh trai bằng ánh mắt đỏ hoe:
“Anh mau gọi điện thoại cho anh ấy, em muốn nói chuyện với Duẫn Hạo!”
“À, được thôi.”
Phi Vũ chậm rãi cầm điện thoại ra, thích thú nhìn Diệp Liên và thằng nhóc nào đó ở phía xa.
Sau khi bấm quay số, Diệp Liên không chờ được mà giật lấy điện thoại, mắt vẫn dán chặt vào Duẫn Hạo ở phía xa. Khoảng cách này chỉ nhìn thấy một bóng người mơ hồ, không rõ anh đang làm gì. Cô không muốn anh bị thương nữa, cô vẫn còn nhớ rõ cảm giác tim như ngừng đập khi nhìn thấy anh nằm trên giường bệnh không nhúc nhích.
Chuông điện thoại reo, Duẫn Hạo vừa bật lên đã nghe thấy giọng cực to của Diệp Liên:
“Không được nhảy, em sẽ ra gặp anh, anh ở yên đó! Anh có nghe thấy gì không? Em bảo anh đừng nhảy xuống, dưới chân anh có bẫy rập, nguy hiểm đó!”