Từ sau khi lên đại học, Diệp Liên rất ít khi liên lạc cho Phi Vũ. Nam Cung gia báo tin cho cô biết anh ấy phải ra nước ngoài một thời gian, bảo cô không cần quá lo lắng. Thậm chí cả những lần tổ chức sinh nhật, Phi Vũ cũng không đến thăm, chỉ có quản gia đại diện gửi một món quà chúc mừng cho cô.
Thời gian thấm thoát trôi qua, Diệp Liên tốt nghiệp đại học xong thì vừa vặn nhận được thêm một tin vui. Ừm, chắc có lẽ là tin vui của cả Hoắc gia?
Bác sĩ báo tin cô đã có thai, năm tuần tuổi, nghĩa là bây giờ cưới chạy bầu còn kịp. Diệp Liên sững sờ rất lâu, rất rất lâu. Không, trời ơi! Cô còn có ý định chạy nhảy thêm một thời gian nữa, vậy mà bây giờ… Cô tức giận không cho Duẫn Hạo lại gần, về đến nhà lập tức đóng cửa nhốt mình, khóc ầm lên.
Duẫn Hạo đứng bên ngoài rối rắm:
“Liên Liên đừng giận, anh thật sự không cố ý.”
Người làm đi ngang qua nghe được lời này thì len lén bĩu môi, cái ngày thiếu gia tìm cách chọc thủng bao cao su đó cô đã vô tình nhìn thấy, cậu ấy còn bị giật mình hỏi sao cô lại trốn trong phòng, trong khi cô đi vào để lau dọn! Ây chà, nói dối không chớp mắt.
Bên trong vẫn truyền ra tiếng thút thít của Diệp Liên, Duẫn Hạo đứng ở cửa nói chuyện một mình cả nửa ngày, cô mới mang đôi mắt sưng đỏ đi ra gặp anh.
“Anh sai rồi.”
Duẫn Hạo như thói quen mở miệng nhận lỗi, bất kể khi nào anh làm cô dỗi thì luôn xuống nước năn nỉ trước. Hiện tại anh là một người con trai trưởng thành, chín chắn, từ đầu đến chân đều toát ra khí chất lãnh đạo, lại trưng đôi mắt cún con nhìn cô nũng nịu, cô chịu không nổi:
“Anh tránh xa em ra một chút!”
“Em hứa không giận, anh sẽ lập tức ngoan ngoãn cút.” Duẫn Hạo nghiêm túc nhìn cô.
Diệp Liên sút anh một cái thật mạnh:
“Anh tốt nhất đừng xuất hiện trước mặt em nữa! Đồ tồi!”
Lúc này không phải nên vui vẻ một chút sao? Sao em ấy giận anh chứ? Duẫn Hạo khổ sở bị đuổi đi, cứ nghĩ mọi chuyện đến đây là kết thúc thì mẹ của anh gọi anh tới, mắng một trận. Mắng sướng mồm rồi thì nói:
“Chuẩn bị đi.”
Duẫn Hạo hỏi bà:
“Mẹ muốn con chuẩn bị cái gì?”
“Kết hôn.”
Tiêu Linh liếc mắt nhìn đứa con trai nay đã khôn lớn, trong lòng không biết là tư vị gì. Có cháu sớm quá, cô chưa chuẩn bị tâm lý đây này.
Chuyện Duẫn Hạo làm ra khiến cả nhà ai cũng mắng anh, chỉ riêng cha là ủng hộ:
“Con trai của cha, làm tốt lắm!”
Hai cha con nhìn nhau, ánh mắt chứa đựng muôn vàn sự thấu hiểu.
Để tránh cho chuyện bầu trước cưới sau lộ ra ngoài, Hoắc gia bận rộn chuẩn bị thiệp cưới, bởi vì quá gấp gáp nên có nhiều người không thể sắp xếp thời gian đến dự được, điển hình là Lập Trì. Ngày nhận được tin thì hắn còn đang ở Mỹ, chưa về được.
Lâm Lâm thấy hắn đăm chiêu nhìn thức ăn trên bàn thì hỏi:
“Có chuyện gì à?”
“Một người bạn cũ kết hôn, không về kịp.”
“Là người anh từng yêu?”
Lâm Lâm một lời nói ra tâm sự của Lập Trì, làm hắn cứng đờ người, cơ bắp căng thẳng vì bị vạch trần. Thấy hắn như thế, không hiểu sao trong lòng cô có chút khó chịu, cô nói:
“Xin nghỉ vài ngày được mà, nếu anh đã thấy tiếc như thế thì sao không về dự?”
“Anh…” Lập Trì lắc đầu. “Không cần đâu, gửi quà cho cô ấy là được.”
Mặc dù hắn không nói ra, nhưng Lâm Lâm thấy được trong mắt hắn là sự tiếc nuối. Tình đầu năm mười sáu tuổi để lại cho người ta dư vị khó quên, Lập Trì hối hận rất nhiều lần, hắn từng nghĩ nếu trước kia hắn thật lòng với cô, có phải kết quả sẽ khác đi không?
Nhìn người con gái như ánh dương xán lạn ngày đó trở thành bảo bối của kẻ mình luôn ghen tỵ, ganh ghét, hắn thở dài một hơi.
Tối đến, Lập Trì cầm lấy chiếc khăn quàng cổ mà Diệp Liên từng tặng hắn khi hắn rời đi, ngẩn người nhìn nó. Khăn đã cũ, kỷ niệm cũng cũ rồi, nên buông bỏ thôi.
Hắn đem khăn quàng nhét vào trong tủ, từ đó về sau, Lâm Lâm không nhìn thấy chiếc khăn quen thuộc mà Lập Trì yêu thích nữa.
Sinh nhật Lập Trì, cô đi tìm một món quà phù hợp với hắn, chọn một cái đồng hồ vừa túi tiền mà mua.
“Tặng anh, sinh nhật vui vẻ.”
Từ trước đến nay Lập Trì không bao giờ tổ chức sinh nhật, cũng chẳng nói với ai ngày sinh của mình. Hắn nhìn hộp quà, nhìn Lâm Lâm đang ngượng ngùng đỏ mặt. Thời gian này sống chung cũng đã thành bạn tốt của nhau, dù thỉnh thoảng còn cãi vã đôi chuyện vặt vãnh, nhưng hắn thấy cô là một người rất tinh tế.
“Em vô tình biết ngày sinh của anh khi xem danh sách học sinh tham gia hội thảo lần trước.”
“Ừm, cảm ơn em.”
Lập Trì trầm lặng hơn ngày thường rất nhiều, chắc là gần đây anh nghe tin người từng thương đi lấy chồng?
“Anh nhận rồi chỉ cần đeo thường xuyên một chút là được, không cần ơn nghĩa gì đâu.”
Từ đó về sau, Lập Trì phát hiện Lâm Lâm thường dính lấy mình nói những chuyện không đâu. Cô gái nhỏ này chắc không phải thích hắn rồi chứ? Hắn bây giờ không có tâm trạng yêu đương chút nào đâu.
Nấu cơm cho hắn, giặt chăn cho hắn, còn mua nhiều thứ đồ bổ đặt trong tủ lạnh, mỗi lần hắn ra ngoài đều dặn dò hắn đi cẩn thận, cứ như một cô vợ nhỏ đang chăm sóc chồng mình.
Sáng ra chuẩn bị đi nộp hồ sơ thực tập, Lập Trì thấy được tờ note dán trên tủ lạnh:
“Em có việc ra ngoài trước, cơm đã để sẵn trong tủ lạnh rồi, anh hâm lại sau đó ăn nhé. Nhớ ăn đấy! Chúc anh may mắn!”
Trong lòng Lập Trì như có thứ gì đó ngưa ngứa cắm rễ, mầm mống tình yêu bắt đầu trỗi dậy. Được một người quan tâm chăm sóc như vậy thật không tệ chút nào.
Mấy ngày sau đó, Lập Trì hay tin Diệp Liên mang thai nhưng không còn cảm giác khó chịu nữa, ngược lại nhắn tin chúc mừng cô.