Phong Thánh vẫn còn ở trong phòng tắm của cô, phòng anh khẳng định không có ai, kêu cũng kêu không được, mẹ nổi lên lòng nghi ngờ liền không tốt.
Tiếng hai mẹ con Lạc Ương Ương nói chuyện với nhau dần dần đi xa, Phong Thánh ở trong phòng tắm quả thực không đi ra ngoài dọa người, lưng dựa vào vách tường như trầm tư suy tư chuyện gì đó, đường cong sườn mặt lãnh ngạnh khí chất lãnh ngạo, một đôi mắt lạnh sâu không thấy đáy.
Trên bàn cơm chiều, chỉ có bốn người Lạc Ương Ương, Phong Thánh, mẹ và cha dượng, ở nhà họ Phong thực hành gia quy không nói chuyện, bữa cơm này, Lạc Ương Ương ăn đến còn tính thoải mái.
Đặc biệt là Phong Thánh nhìn cũng không liếc mắt nhìn cô một cái, hoàn toàn làm thành mặt lạnh không quen biết cô, khiến cô ăn uống tốt không ít.
Sau khi ăn xong ở phòng khách nói chuyện phiếm, ngay trước mặt người nhà, Phong Thánh đều không có một chút hành động và lời nói quá phận nào, đây cũng làm Lạc Ương Ương thả lỏng không ít.
Buổi tối lúc ngủ, Lạc Ương Ương tưởng tượng đến Phong Thánh ở cách vách của cô, cô liền ẩn ẩn cảm thấy bất an, cố ý khóa trái cửa phòng.
Sau khi khóa cửa, Lạc Ương Ương chạy nhanh vài bước nhảy dựng, cả người liền theo đường parabol ngã ở trên giường, thoải mái lăn một vòng: “Rốt cuộc có thể an tâm ngủ.”
Bởi vì do Phong Thánh, cảm xúc của Lạc Ương Ương căng chặt cả đêm, lên giường không bao lâu liền ngủ rồi.
Ngủ đến nửa đêm, Lạc Ương Ương trở mình, tựa hồ ngủ đến không quá an ổn, gió đêm mềm nhẹ đến thỉnh thoảng thổi phất ở trên mặt cô, phỏng chừng thổi trúng có chút lạnh, cô hơi nhíu mi chậm rãi mở bừng mắt.
“A –” Lạc Ương Ương nằm nghiêng, dưới ánh trăng ảm đạm, cô vừa mở mắt liền nhìn thấy dưới bức màn bị gió đêm lay động, trước cửa sổ sát đất có một đoàn bóng đen lạnh lẽo, cô sợ tới mức hét lên một tiếng lập tức chui vào trong chăn.
Có quỷ!
Cô nhìn thấy quỷ ảnh!
Lạc Ương Ương sợ tới mức chết khiếp, tránh ở trong chăn chết cũng không dám chui đầu ra, run run đến chăn đều run rẩy lên.
Ban đêm an tĩnh, chợt nghe được tiếng thét chói tai hoảng sợ phía sau, Phong Thánh chậm rãi quay đầu lại, anh không nhìn thấy Lạc Ương Ương, chỉ nhìn thấy một đoàn chăn run bần bật, phồng lên cao cao.
Căn biệt thự này, gian phòng ngủ này, Lạc Ương Ương là lần đầu tiên vào ở, hoàn cảnh lạ lẫm vốn là không quá an tâm.
Hơn nữa, rõ ràng trước khi cô ngủ đã đóng cửa sổ sát đất, còn kéo bức màn lại, nhưng vừa rồi liếc mắt nhìn một cái, cô nhìn thấy cảnh tượng là bức màn kéo ra, cửa sổ cũng mở ra.
Còn có một bóng đen âm trầm khả nghi!
“Lạc Ương Ương.” Dưới chân Phong Thánh không tiếng động dời bước đến trước giường, nhìn chằm chằm chăn phồng lên, ngữ điệu lạnh nhạt không hề có cảm xúc.
Anh làm cô sợ?
“Ô ô……” Vừa nghe đến ngoài chăn truyền tới tiếng lạnh giọng quỷ dị, Lạc Ương Ương đều sắp bị dọa khóc, run run cầu xin tha thứ nói, “Đừng gọi tôi, tôi không quen biết anh, oan có đầu nợ có chủ, tôi lớn như vậy chưa từng trải qua chuyện thương thiên hại lí, ngày mai tôi liền đốt tiền giấyb cho anh, tôi nhát gan, cầu xin người đừng quấn lấy tôi.”
“……” Ánh mắt Phong Thánh cứng lại, mặt lạnh chợt tối sầm.
Lạc Ương Ương xem anh trở thành quỷ?
“Tôi là Phong Thánh!” Phong Thánh đen mặt, một phen xốc chăn Lạc Ương Ương lên.
“A!” Âm phong bỗng quát to, chăn hơi mang cho cô cảm giác an toàn liền không có, Lạc Ương Ương run rẩy ôm chặt đầu dưa nhỏ, nói năng lộn xộn nói, “Phong Thánh còn đáng sợ hơn quỷ.”
Cô là người chủ nghĩ vô thần, mười tám năm cuộc đời, nhân vật nguy hiểm nhất cô gặp được, trên mặt đất bầu trời chỉ có một mình Phong Thánh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!