Vũ Tiểu Kiều không ngừng nấc lên, sắc mặt cô cũng càng ngày càng đỏ, đỏ ửng đến tận mang tai.
“Kiều Kiều sao vậy? Có phải cậu ăn nhanh quá không?” An Tử Dụ rất lo lắng, nhanh chóng rót cho Vũ Tiểu Kiều một cốc nước.
“Mình, mình.....” Vũ Tiểu Kiều bị nấc đến mức không nói ra được.
“Kiều Kiều, mặt cậu đỏ quá, có phải cậu bị sốt không? Cơ thể cậu không thoải mái sao?” An Tử Dụ chưa từng thấy mặt của Vũ Tiểu Kiều đỏ như vậy, làm cho An Tử Dụ sợ đến mức sắc mặt tái mét.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng xua tay, “Không....không sao....”
Tịch Thần Hạn hơi cong môi, ánh mắt mập mờ, “Ăn cơm cũng không cẩn thận như vậy, thật là một người phụ nữ ngốc nghếch.”
Vũ Tiểu Kiều dùng ánh mắt toé ra lửa liếc Tịch Thần Hạn một cái, lập tức hai mắt cô trợn trừng càng to hơn.
Tay của anh.....
Lại có thể
Người đàn ông đáng chết! Có thể đừng quá đáng như vậy được không?
Hai chân cô ở dưới bàn co chặt lại với nhau, không để Tịch Thần Hạn tiếp tục làm loạn, nhưng anh lại nhất định không chịu dừng tay.
Vũ Tiểu Kiều không dám có động tác quá lớn, cô sợ bị An Tử Dụ phát hiện động tác của anh ở dưới gầm bàn.
“Thật sự không sao chứ? Nhưng mặt của cậu....hình như càng đỏ hơn rồi.” An Tử Dụ vẫn rất lo lắng.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lắc đầu, cô hít sâu một hơi, cô không kiềm được mà vẫn nấc lên, cô ngồi ngay ngắn và căng cứng hai chân lại, nín thở, nhẫn nhịn sự quấy nhiễu của Tịch Thần Hạn, để trong trong lòng cô không bị hoảng loạn.
Cuối cùng Tịch Thần Hạn cũng ban ơn, không trêu đùa cô nữa.
Anh cắt xong bít tết, đẩy đến trước mặt cô, “Còn không nhanh chóng ăn đi!”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng cầm dĩa lên, chuẩn bị chiến đấu với bít tết trong đĩa.
Trời ơi!
Bít tết không bỏ muối, thật sự rất khó nuốt!
Ánh mắt nghiêm khắc của Tịch Thần Hạn nhìn sang phía cô, “Sao vậy? Không muốn ăn sao?”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lắc đầu.
Cô dám nói không muốn ăn sao? Đây là hơn 20 tỷ tiền phí sửa chữa đó.
“Ngon không?” Tịch Thần Hạn hào hứng nhìn cô.
Vũ Tiểu Kiều đang định lắc đầu lại nhanh chóng gật đầu, “Ngon.....ngon.”
Tịch Thần Hạn nở nụ cười, trong con mắt đen kịt hình như có chút tia sáng ấm áp.
“Ngon thì cô ăn nhiều một chút.” Tịch Thần Hạn đẩy một suất bít tết khác đến trước mặt Vũ Tiểu Kiều, “Sợ cô ăn không đủ nên gọi thêm một suất nữa.”
Chưa hết, anh còn không quên nhắc nhở một câu.
“Cũng không bỏ muối, vị mà cô thích.”
Vũ Tiểu Kiều suýt chút nữa phụt hết tất cả bít tết đã ăn ra.
“Ăn hết tất cả, không được để thừa.” Tịch Thần Hạn càng nhấn mạnh giọng hơn, ra lệnh nói.
Trái tim Vũ Tiểu Kiều đang rỉ máu.
Anh đang báo thù việc cô nấu mì không bỏ muối sao?
Lòng muốn báo thù của anh sao lại mạnh như vậy?
Lần đầu tiên cô cảm thấy thời gian ăn một bữa cơm lại lâu như vậy, giống như trải qua một thế kỷ vậy!
Cuối cùng cũng đến lúc kết thúc sự giày vò, lưng Vũ Tiểu Kiều sớm đã ướt đẫm mồ hôi.
Đúng vào lúc khi chuẩn bị rời khỏi phòng bao thì Tịch Thần Hạn đã kéo lấy vòng eo con kiến của Vũ Tiểu Kiều vào lòng, nhìn thì giống như là một cái ôm chia tay, nhưng thực tế là anh đang dịu dàng dựa sát vào vành tai mềm mại của cô, thân mật và dịu dàng nói bên tai cô.
“Sao nào? Tôi rất giữ sĩ diện cho cô ở trước mặt bạn của cô chứ?”
“Cô ấy nhất định sẽ rất ngưỡng mộ cô đó.”
“.....”
Vũ Tiểu Kiều chỉ cảm thấy có một đàn quạ bay qua đầu mình, quác quác bay qua.
Tịch Thần Hạn đối xử với cô dịu dàng như vậy hoá ra là vì giữ sĩ diện cho cô ở trước mặt bạn của cô.
Vũ Tiểu Kiều ngượng ngùng đẩy anh ra, “Quá có sĩ diện rồi.”
Quả thật là cảm xúc dâng cao nhiều lần.
Vui mừng, kinh ngạc và sợ hãi, quả thật là hết làn sóng này đến làn sóng khác cuộn trào dữ dội.
Cuối cùng, Tịch Thần Hạn còn ném cho cô một quả lựu đạn vô cùng lớn, suýt nữa khiến Vũ Tiểu Kiều bị nổ tung thành tro bụi.
Anh lấy một cái thẻ màu đen ra đặt vào trong tay Vũ Tiểu Kiều.
“Cầm lấy, muốn mua cái gì thì tuỳ ý quẹt.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn chằm chằm vào tấm thẻ màu vàng đen trong tay, cô hoàn toàn ngớ người ra.
An Tử Dụ cảm thấy não của cô ta đã bị kích thích đến mức không đủ dùng nữa rồi, cô ngớ người đứng nhìn Tịch Thần Hạn, lại nhìn sang Vũ Tiểu Kiều.
Rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì vậy?
Tấm thẻ màu vàng đen kia là thẻ tín dụng cao cấp nhất toàn cầu, ngay cả An Tử Dụ xuất thân trong nhà quyền thế cũng chưa từng nhìn loại thẻ màu vàng đen vô cùng tôn quý này.
Đó là thẻ tín dụng đặc quyền của tầng lớp siêu giàu toàn cầu.
Chỉ có người giàu có, có địa vị và thân phận nằm trên đỉnh kim tự tháp mới có tư cách sở hữu loại thẻ này.
Người sở hữu có sức lực tài chính không thể so sánh được, còn có địa vị cực kì tôn quý không thể so sánh được, có thể ra vào tự do tất cả câu lạc bộ cao cấp trên toàn cầu, có thể tận hưởng dịch vụ cá nhân độc nhất vô nhị toàn cầu.
Nghe nói, người sở hữu tấm thẻ này, chỉ cần là chuyện hợp pháp trên toàn cầu thì đều có thể được đáp ứng.
Nghe nói ngay cả máy bay quay đầu hay tàu hoả ngừng chạy đều có thể làm được.
Có đặc quyền tối cao.
Có thể được gọi là “Thẻ bá đạo” trên toàn cầu.
Quan trọng nhất là có thể quẹt thẻ không hạn mức.
Không hổ danh là người thừa kế của nhà họ Tịch, vừa ra tay là có thể hào phóng như vậy.
Tuy Vũ Tiểu Kiều không quá biết được tấm thẻ màu vàng đen này có bao nhiêu đặc quyền, nhưng từ cảm nhận của cô và màu vàng đen của tấm thể, cũng có thể biết được tấm thẻ này quý giá như thế nào.
Cô cảm thấy có chút phỏng tay.
Khi cô nhìn thấy ánh mắt tìm tòi nghiên cứu sự thật của An Tử Dụ thì toàn thân cô trở nên run rẩy, cô nhanh chóng nở ra một nụ người ngượng ngùng, hắng giọng nói một câu, câu không nên nói nhất.
“Cái đó....cái này.....haha.....”
“Em rể, em đang nịnh hót chị vợ sao?”
Nụ cười dịu dàng trên mặt Tịch Thần Hạn bỗng chốc ngưng lại trên khuôn mặt đẹp trai của anh, sắc mặt anh dần dần trở nên đen kịt như mực, trong đôi mặt đen láy phóng ra một ngọn lửa đang cháy dữ dội.
Lúc này, anh hận không thể băm vằm người phụ nữ gây mất hứng này thành trăm mảnh rồi ăn vào bụng.
An Tử Dụ phát hiện ra trong đáy mắt lạnh lẽo của Tịch Thần Hạn đang phóng ra một tia sắc bén, trong trái tim cô ta có một luồng gió mát lạnh vi vu thổi qua.
Tâm trạng tốt của Tịch Thần Hạn đột nhiên biến mất, giọng nói của anh cũng trở nên lạnh lùng
“Cô chết chắc rồi!” Anh nghiến răng nói.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy toàn thân cô hình như đã bị gió lạnh cuốn trôi, khiến cô lạnh đến mức run cầm cập.
Anh đổ người về phía trước, cả khuôn mặt đẹp trai dần dần phóng to trước mặt cô.
Vũ Tiểu Kiều theo bản năng lùi về phía sau một bước.
“Chúng tôi....chúng tôi....về trước đây.”
Cô không chọc nổi anh , còn không thể chạy trốn sao?
Người đàn ông lật mặt còn nhanh hơn trở trời này, một giây trước còn mặt mày hớn hở, một giây sau đã vô cùng lạnh lùng.
Vẫn là tránh xa anh thì mới càng an toàn.
An Tử Dụ cũng cảm thấy nếu cứ tiếp tục cạnh Tịch Thần Hạn thì cô ta sẽ bị lạnh đến mức bị cảm lạnh, cô ta nhanh chóng chạy trốn ra bên ngoài trước.
“An An, cậu đợi mình với.....”
Nhưng Vũ Tiểu Kiều còn chưa chạy ra khỏi phòng bao thì cổ tay đã bị xiết lại và bị Tịch Thần Hạn kéo lấy, sau đó cửa phòng bao đột nhiên đóng lại.
“A———-“
Vũ Tiểu Kiều thét lên một tiếng, cô bị Tịch Thần Hạn kéo vào trong lòng, sau đó anh hất tay một cái, tất cả bát đĩa trên bàn đều bị cuốn rơi xuống đất, vỡ thành trăm mảnh dưới đất.
Anh lật người một cái đè Vũ Tiểu Kiều lên bàn ăn.
“Cô gọi tiếng em rể rất trôi chảy đấy chứ!” Giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng khiến cô cảm thấy mình cũng lạnh như băng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!