Vũ Phi Phi căn hận trợn trừng mắt lên, “Đồ đê tiện này lại có gan vào đây.”
“Còn tưởng rằng cô ta bị cậu Cung đưa đi rồi thì sẽ không xuất hiện nữa, đồ đê tiện này.” Tôn Hồng nghiến răng mắng chửi.
Đán phóng viên từ trạng thái kinh ngạc phản ứng lại, bọn họ cầm máy ảnh lên ngắm chính xác vào Vũ Tiểu Kiều điên cuồng chụp ảnh.
Đèn flash sáng chói chiếu rọi vào đôi mắt trong veo của Vũ Tiểu Kiều, giống như được tô điểm đầy ngôi sao lóng lánh, đẹp đến mức khiến người khác phải nín thở.
Tịch Thần Hạn đứng trên sân khấu, nhìn Vũ Tiểu Kiều từ xa, trong đáy mắt xa xăm giống như rơi đầy sao.
Mọi người nhìn thấy ánh mắt nóng rực lại chuyên tâm như vậy của Tịch Thần Hạn thì trong lòng lại cảm thấy kinh ngạc.
Vũ Phi Phi nhanh chóng xông đến chỗ Vũ Tiểu Kiều, lớn tiếng nói, “Vũ Tiểu Kiều, cô đến làm phù dâu của tôi sao? Ừm, đến đúng lúc lắm! Buổi lễ lập tức bắt đầu rồi.”
Ánh mắt sắc nhọn như gai của Vũ Tiểu Kiều, hình như đang muốn nói kịch hay sắp bắt đầu rồi.
Vũ Tiểu Kiều nhàn nhạt liếc Vũ Phi Phi một cái, vẻ mặt cô bình tĩnh không có một chút thay đổi nào, ánh mắt nhìn thẳng vào Tịch Thần Hạn ở trên sân khấu.
Mọi người lại bắt đầu bàn tán xôn xao.
“Để người phụ nữ có tin đồn tình ái với cậu Thần đến làm phù dâu, điều này thật là thú vị.”
“Nhưng sao mà tôi cứ cảm thấy, hình như tình hình không đơn giản như vậy?”
“Người phụ nữ kia cũng lợi hại, trong buổi tiệc như thế này mà cũng dám xuất hiện trước mặt mọi người.”
“Da mặt cũng dày thật!”
Vũ Kiến Trung nhanh chóng xông đến, căm ghét nhìn chằm chằm vào Vũ Tiểu Kiều, ông ta khẽ quát lên, “Hôm nay là ngày quan trọng của Phi Phi, đừng ở đây làm mất mặt ta, mau ra ngoài đi!”
“Mày rắp tâm phá hoại chuyện đính hôn của Phi Phi, đợi ta bận xong việc sẽ tính sổ với mày.”
Vũ Tiểu Kiều khẽ liếc Vũ Kiến Trung một cái, “Tôi và ông có quan hệ gì sao? Sao lại làm mất mặt ông chứ?”
Từ sau khi anh trai cô nằm viện cần gấp tiền thuốc men để cứu mạng, nhưng Vũ Kiến Trung nhất định không chịu đưa tay ra cứu giúp, không quan tâm đến tình thân máu mủ thì đã khiến trái tim của Vũ Tiểu Kiều trở nên hoàn toàn lạnh lẽo.”
Sắc mặt của Vũ Kiến Trung cương cứng lại, “Mau cút ra ngoài.”
Vũ Tiểu Kiều ngẩng cao đầu lên, không sợ hãi đối mặt với những lời bàn tán ở xung quanh.
“Tôi sẽ không cút ra ngoài, tôi chỉ ngẩng cao đầu và ưỡn ngực đi ra ngoài thôi.”
Tịch Thần Hạn từ từ bước xuống sân khấu, anh giẫm lên thảm đỏ từng bước đi về phía Vũ Tiểu Kiều.
Mọi người lại được một phen kinh ngạc, bọn họ nhìn chằm chằm vào Tịch Thần Hạn không chớp mắt.
“Cậu Thần bước xuống rồi!”
“Anh ấy sẽ làm cái gì?”
“Chắc chắn là đuổi người thứ ba kia ra ngoài!”
“Đây là buổi tiệc như thế nào, sao một người không danh không phận cũng dám đến quấy rối chứ?”
Tịch Thần Hạn từ từ dừng bước chân trước mặt Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều nở một nụ cười tươi rói với anh, “Em đến rồi.”
“Đến làm cái gì?” Tịch Thần Hạn khẽ hỏi.
“Đến làm vợ chưa cưới của anh.” Vũ Tiểu Kiều ưỡn thẳng lưng, ánh mắt vừa kiên định vừa có lực.
Tuy trong lòng cô đang lo lắng, không chắc chắn Tịch Thần Hạn cho cô đáp án như thế nào, nhưng nếu đã chọn lựa như vậy thì cô phải kiên trì đến cùng, tuyệt đối không thể quay đầu.
“Rất tốt, chủ động xuất kích rồi sao?” Anh rất hài lòng với biểu hiện của cô.
Đây là kết quả mà anh muốn, cũng là lời mà anh vẫn luôn muốn nghe.
Đây là người phụ nữ “rắp tâm tiếp cận” anh, vốn không nên để anh đính hôn với người phụ nữ khác, cô phải có thái độ bá chiếm anh, giữ lấy anh, không cho phép người phụ nữ khác tranh giành anh.
“Chỉ hỏi anh muốn hay không muốn?” Vũ Tiểu Kiều khẽ hỏi vặn lại.
“Muốn!”
Bọn họ đối thoại đơn giản và ngắn gọn, khiến tất cả mọi người đều trố mắt ra nhìn.
Đây rốt cuộc là chuyện gì vậy?
Thật sự là cướp hôn sao?
Vũ Phi Phi cũng hoàn toàn há hốc mồm.
Vẫn là Dương Tuyết Như là người đầu tiên từ trạng thái kinh ngạc trở về trạng thái bình thường, bà ta hét lên, “Người đâu, kéo người phụ nữ kia ra ngoài!”
Dương Tuyết Như không cho phép bất kỳ ai phá hoại buổi lễ đính hôn này.
Còn chưa đợi người của Dương Tuyết Như lại gần thì Đông Thanh đã dẫn theo vệ sĩ chặn hết đám người kia lại.
Tịch Thần Hạn từ từ đưa tay lên về phía Vũ Tiểu Kiều.
Cô khẽ mỉm cười, bàn tay mảnh mai trắng ngần khẽ đặt vào trong lòng bàn tay to lớn của anh.
Tịch Thần Hạn nắm chặt tay cô rồi đặt tay cô lên cánh tay anh, anh dẫn Vũ Tiểu Kiều cùng đi về phía sân khấu.
Tịch Thần Hạn cảm nhận được sự căng thẳng của Vũ Tiểu Kiều, anh khẽ vỗ vào tay cô, cúi đầu nở một nụ cười dịu dàng với cô.
“Đừng sợ, có tôi ở đây.”
Vũ Tiểu Kiều hơi gật đầu, mỉm cười với anh.
Trái tim mọi người lại một lần nữa bị bóp chặt, cái cúi đầu cười dịu dàng kia, đại khái là nói Tịch Thần Hạn của bây giờ.
Bây giờ rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì vậy?
Vũ Tiểu Kiều dùng sức ôm lấy cánh tay Tịch Thần Hạn, trên mặt cô nở một nụ cười tươi, đầu hơi ngẩng lên.
Cô đi theo từng bước chân của Tịch Thần Hạn để khiến mình tự tin hơn.
Cô như vậy, cả người tỏa ra ánh sáng chói mắt, khiến tất cả người phụ nữ ở đây đều trở nên lu mờ.
Tất cả mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
“Tôi có chút không hiểu được, rốt cuộc ai mới là vợ chưa cưới của cậu Thần vậy?”
“Tôi cũng không hiểu được!”
“Nhưng nói đi nói lại, cậu Thần và người thứ ba kia ở bên nhau cũng khá xứng đôi!”
“Đừng nói linh tinh, bà xem mặt thị trưởng Vũ và con gái ông ta đều đen lại rồi.”
“Haha.....hôm nay thật sự không uổng công đến.”
“Một vở kịch hay như vậy!”
Vũ Phi Phi bị vứt ở một bên, vô cùng nhếch nhác, hai tay cô ta nắm chặt lấy Tôn Hồng, cả người không kiềm chế được mà run lẩy bẩy.
“Mẹ ơi.....đây là chuyện gì vậy? Bọn họ....bọn họ đang làm gì vậy?”
Hai mắt Vũ Phi Phi đỏ ửng nhìn chằm chằm vào Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều ở trên sân khấu, giọng nói run cầm cập, giống lá rơi trong cơn gió mùa thu.
Tôn Hồng cũng ngớ người, “Xem....xem tiếp xem, xem tiếp xem.”
Não của Vũ Kiến Trung lúc này cũng không thể hoạt động bình thường được nữa, “Bọn họ....bọn họ....”
Dương Tuyết Như và bà nội Tịch cũng rất kinh ngạc, ngớ người nhìn Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều, sắc mặt của bọn họ cũng trở nên tái mét.
Tịch Thần Hạn dẫn Vũ Tiểu Kiều từng bước đi về phía vị trí trung tâm của sân khấu dưới ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người.
Từ đầu đến cuối, Tịch Thần Hạn vẫn luôn nắm tay Vũ Tiểu Kiều, chưa từng buông ra một lúc nào, vừa nhìn đã biết là một cặp tình nhân đang yêu nhau nồng nhiệt.
Tịch Thần Hạn nhìn xuống tất cả mọi người đang có khuôn mặt tràn ngập sự kinh ngạc, anh từ từ nói vào mic.
“Cám ơn mọi người đã đến tham gia lễ đính hôn của chúng tôi. Tôi xin giới thiệu với mọi người.....”
Tịch Thần Hạn cúi đầu nhìn sang Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh, mỉm cười ấm áp như mùa xuân.
“Đây là vợ chưa cưới của tôi- Vũ Tiểu Kiều.”
Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, lập tức trở nên nhốn nháo.
“Vũ Tiểu Kiều là vợ chưa cưới của cậu Thần, vậy Vũ Phi Phi là như thế nào vậy?”
“Cô dâu sao lại đổi sang người khác vậy?”
“Cậu Thần không phải đang đánh vào mặt thị trưởng sao?”
“Xem ra lần này quan hệ của thị trưởng Vũ và nhà họ Tịch sẽ bị rạn nứt.”
“Không ngờ rằng vốn là một chuyện vui, cuối cùng hai nhà lại trở thành kẻ thù.”
Ánh đèn flash chiếu thẳng vào Tịch Thần Hạn và Vũ Tiểu Kiều ở trên sân khấu, điên cuồng chụp ảnh bọn họ, sau đó lại chiếu vào Vũ Phi Phi rồi điên cuồng chụp cô ta.
Đây là một tin tức động trời đấy!
Mọi người xôn xao nhìn Vũ Phi Phi....
Sắc mặt cô ta trắng xám, kinh ngạc trợn trừng mắt lên, ngớ người nhìn Vũ Tiểu Kiều trên sân khấu, đôi môi cô ta run rẩy, giống như muốn nói cái gì, nhưng lại không nói ra được câu nào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!