Tịch Thần Hạn nằm trong lòng Vũ Tiểu Kiều, anh ngủ ngon cả một đêm, ngày hôm sau khi tỉnh lại thì cả tinh thần và trạng thái của anh đều khôi phục lại hoàn toàn.
Anh nhìn nhà bếp bừa bộn một cái rồi nói với Vũ Tiểu Kiều đang rửa mặt một câu.
“Hôm qua tôi uống say, không được thưởng thức tay nghề của cô, rất đáng tiếc.”
Vũ Tiểu Kiều rửa xong liền từ trong nhà tắm bước ra, “Tối nay tôi có thể lại nấu một bữa thịnh soạn cho anh, nhưng tôi không hy vọng cuối cùng lại bị vỡ tan tành.”
Tịch Thần Hạn nhếch mày, “Nếu như vậy thì tôi càng hy vọng bữa tối sẽ ra ngoài ăn”.
“Xem ta anh vẫn không có lòng tin đối với tay nghề của tôi.”
“Tôi càng muốn tin rằng cô sẽ không chán việc nấu nướng.”
Vũ Tiểu Kiều suýt nữa bật cười thành tiếng, cô nhìn dáng vẻ đẹp trai đang đóng từng cái cúc áo sơ mi của anh, trên gương mặt đẹp trai cũng khôi phục tâm trạng bình thường, trong lòng cô không kiềm được mà than thầm.
Phụ nữ mỗi tháng cũng có mấy ngày như vậy, chỉ sợ đàn ông cũng vậy, trạng thái mấy ngày nay của Tịch Thần Hạn chắc là đang trong thời gian đặc biệt.
Tịch Thần Hạn mặc áo vest, “Không cần thu dọn, sẽ có người đến thu dọn.”
“Cái gì cũng không khiến tôi làm, anh xem tôi là con sâu gạo mà nuôi sao?”
Tịch Thần Hạn đưa mắt lên nhìn cô, “Không tốt sao?”
Vũ Tiểu Kiều bĩu mỗi, “Rất đơn điệu.”
“Xem ra cô không có số hưởng phúc.”
Vũ Tiểu Kiều lè lưỡi với anh, “Anh còn chưa ăn sáng, không định ăn sao? Tôi có thể nấu cháo cho anh, tôi nấu cháo cũng được đấy.”
Tịch Thần Hạn chau mày, anh lại cởi từng cái cúc đã được đóng chặt ra, sau đó từng bước từng bước tiến lại gần cô, cô liền từng bước từng bước lùi về phía sau, cố gắng nở một nụ cười sán lạn nói với anh.
“Anh, anh....nếu anh không muốn ăn thì đừng ăn nữa.”
Cô biết, anh lại muốn làm cái gì, trái tim cô lại đập liên hồi.
Anh vẫn đang tiếp tục tiến lại gần cô, áo sơ mi được cởi phanh ra để lộ ra cơ thịt tráng kiện của anh.”
Cô lập tức đỏ ửng mặt, “Chuyện đó....thực ra, tôi chỉ cảm thấy.....khụ khụ khụ.....tôi đi rót cho anh cốc nước nhé.”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng chạy đi rót nước, sau đó bưng đến, hai tay đưa cho anh.
Tịch Thần Hạn nheo mắt lại, đón lấy cốc nước cô đưa qua, tao nhã uống hai ngụm.
“Muốn tôi uống nước để lót dạ sao?”
“Không chỉ để lót dạ.”
Còn có thể dập lửa.
Tịch Thần Hạn thấy cô sợ hãi thì lại mặc áo sơ mi lại, hôm nay ở công ty còn có một hội nghị quan trọng, không thể chậm trễ được.
Cung Cảnh Hào và Dương Tuyết Như câu kết với nhau thuận lợi khiến cho tập đoàn Cung Thị đoạt được miếng đất kia, anh cần phải xử lý khẩn cấp chuyện này.
Khiến miếng đất kia trở thành củ khoai lang bỏng tay, khiến cho kế hoạch của Dương Tuyết Như cuối cùng trở thành nhấc đá đập vào chân mình, đây mới là mục đích thật sự của Tịch Thần Hạn.
“Có phải còn có chuyện gì muốn nói với tôi không?” Tịch Thần Hạn vừa cầm áo vét vừa hỏi.
Vũ Tiểu Kiều ngớ người, có phải người đàn ông này biết thuật đọc nội tâm hay sao?
“Thực ra....cũng không có chuyện gì, chính là cảm thấy....nếu cứ mãi trốn ở đây thì có chút không thoải mái. Hơn nữa, phía trường học, tôi cũng muốn trở về đi học.” Cả người cô thận trọng, nhìn cũng không dám nhìn anh một cái, cô sợ anh lại tức giận.”
Anh chau mày, cô nhanh chóng cúi đầu xuống, trong lòng cô cảm thấy rối bời.
“Nếu anh thấy không được thì cũng không có vấn đề gì.....tôi có thể tiếp tục trốn ở đây, hihi....” Cô âm thầm toát mồ hôi.
Tịch Thần Hạn lại chau mày chặt hơn, “Có một số chuyện, cũng tạm ổn rồi, nhưng nếu cô ra ngoài thì vẫn phải cẩn thận một chút.”
“Anh đồng ý rồi sao?” Cô lập tức mặt mày hớn hở, vô cùng cảm kích nhìn anh.
Tịch Thần Hạn phá lên người, “Cô cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của tôi.”
Vũ Tiểu Kiều cắn môi cười, “Ở đây ăn ngon mặc đẹp, tại sao tôi phải chạy trốn chứ?”
“Còn ngủ sướng nữa.” Tịch Thần Hạn bổ sung nữa.
Vũ Tiểu Kiều đỏ ửng mặt lên, “Thật xấu xa.”
“Cô xấu xa.”
“Anh.”
“Cô!”
“Anh!!”
“Cô, cô, cô!”
“Hừm....” Vũ Tiểu Kiều cạn lời.
Vị đại thần này có lúc cũng thật đáng yêu!
“Vết thương trên trán anh, hôm nay có cần đi bệnh viện thay thuốc không?” Cô quan tâm hỏi.
Tịch Thần bóc miếng gạc trên đầu xuống, giọng nói nhẹ nhàng nói, tràn ngập sự không quan tâm, “Không cần.”
“Còn chưa kín miệng lại, sao có thể bóc bỏ miếng gạc đi.” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng chạy đi tìm hộp y tế, sau đó kéo Tịch Thần Hạn ngồi lên ghế sofa, giúp anh bôi thuốc, sau đó băng bó lại.
Anh nhìn bàn tay nhỏ bé của cô đang bận rộn trên trán anh, tay nghề cũng rất thành thạo.
“Cô thường xuyên băng bó cho người khác sao?” Anh hỏi.
“Anh trai tôi thường xuyên nổi giận ném đồ đạc, có lúc không phải anh ấy làm mình bị thương thì làm tôi hoặc mẹ tôi bị thương, cho nên tay nghề băng bó của tôi cũng không tệ.” Vũ Tiểu Kiều dè dặt giúp anh dính băng dán lên.
“Được rồi, tuy có hơi xấu, nhưng không được bóc ra, cẩn thận bị nhiễm trùng đấy.”
Tịch Thần Hạn đột nhiên ôm lấy vòng eo thon gọn của cô, anh lật người một cái liền đè cô xuống ghế soà rồi hôn cô.
Anh vẫn là không nhịn được muốn cô một lần.
Vũ Tiểu Kiều mệt lử trườn trên ghế sofa, cảm nhận được ý chí chiến đấu sục sôi một lần nữa của anh, cô nhanh chóng nói.
“Anh không kịp đi làm rồi, anh sắp muộn giờ làm rồi. Không phải anh có hội nghị quan trọng sao?”
Tịch Thần Hạn nhìn thời gian một cái, đã trễ hơn một tiếng rồi.
“Không quan tâm muộn hơn chút nữa cũng được.”
Nói xong, anh lại lật cô lại tiếp tục hôn cô.
“Ựm ựm.....”
Vũ Tiểu Kiều khua tay vùng vẫy, nhưng vẫn không có chút tác dụng nào, ở trước mặt anh, cô chỉ có thể bị anh ăn sạch....
Khi Tịch Thần Hạn rời đi thì đã là buổi trưa rồi.
Anh nhìn Vũ Tiểu Kiều mềm nhũn không có chút sức lực nào, cười nói, “Mấy ngày gần đây tôi rất bận, cô phải biết chăm sóc cho bản thân mình.”
Vũ Tiểu Kiều liên tục gật đầu, “Nhất định, nhất định.”
Bây giờ cô chỉ muốn tiễn anh đi, nếu không cô lo lắng sẽ không giữ được cái mạng nhỏ của mình.
Cuối cùng Tịch Thần Hạn cũng rời đi, Vũ Tiểu Kiều thở phào một hơi, cô mềm nhũn nằm trên ghế sofa ngay cả cử động cũng không muốn cử động.
Toàn thân cô giống như bị xe nghiền lên, khắp nơi đều đau âm ỉ.
Sau khi Tịch Thần Hạn rời đi chưa được lâu thì cửa nhà lại reo lên.
Cô còn tưởng rằng là người giúp việc đến dọn vệ sinh, cô cố gắng lết người dậy ra mở cửa, không ngờ rằng lại là Vũ Kiến Trung và Tôn Hồng.
Vũ Kiến Trung vừa nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều thì lập tức mặt mày hớn hở, vô cùng nhiệt tình.
“Tiểu Kiểu à, bố đến thăm con.”
Vũ Kiến Trung muốn vào nhà, nhưng Vũ Tiểu Kiều lại đứng bất động ở cửa.
“Sao lại là hai người vậy?” Cô lạnh mặt lại.
“Bố nhớ con rồi nên đến thăm con.” Cả khuôn mặt Vũ Kiến Trung thể hiện tình cảm bố con thân thiết khiến trong lòng Vũ Tiểu cảm thấy rất buồn nôn.
Tôn Hồng cũng vội vàng nói theo, “Đúng vậy, bố con mấy hôm nay cứ nhắc con suốt, hy vọng con có thể về nhà ăn một bữa cơm, nhưng con cứ mãi mà không liên hệ với chúng ta, cho nên chúng ta chỉ có thể đến thăm con.” Sau đó, Vũ Kiến Trung lại cười nói.
“Bố cũng từng đến bệnh viện thăm Tùng Tùng rồi, thằng bé khôi phục rất tốt, nó vẫn còn nhận ra bố, bố cũng rất vui mừng, Tiểu Kiều à, con không được vì chúng ta ít liên lạc mà khiến tình cảm bố con trở nên phai nhạt.”
Tôn Hồng nhìn vào trong nhà một cái, “Cậu Thần đâu? Ở trong nhà sao? Tiểu Kiều, con không mời bố con và dì vào trong nhà ngồi sao?” Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!