Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy rõ Vũ Phi Phi đang giơ điện thoại lên ở dưới gầm bàn.
“Em gái đang làm gì vậy?” Vũ Tiểu Kiều hỏi thẳng.
Vũ Phi Phi hoảng hốt thu điện thoại trong tay, “Không làm gì cả.”
Vũ Kiến Trung cũng phát hiện được hành động lén lút của Vũ Phi Phi, ông ta đoạt lấy điện thoại của Vũ Phi Phi.
Vũ Kiến Trung nhìn thấy Vũ Phi Phi đang gửi một video ngắn trong nhóm chat bạn bè của trường học, chính là quay cảnh Vũ Tiểu Kiều lớn tiếng quát mắng Vũ Kiến Trung.
Nhưng may mà đoạn video ngắn này vẫn chưa gửi thành công.
Vũ Kiến Trung lập tức nhấn nút thu hồi lại rồi dùng sức ném điện thoại lên trên mặt bàn.
“Phi Phi, con làm gì vậy?”
“Bố.....con không làm gì cả.....chỉ là do các bạn học đều rất tò mò......cuộc sống hàng ngày sau khi chị gái đính hôn.....”
“Đều là bạn học cả mà, con và chị gái lại là chị em ruột......nên con liền muốn để mọi người.....”
Vũ Kiến Trung tức giận quát lên nói, “Muốn cái gì vậy? Muốn để mọi người xem cuộc sống hằng ngày của nhà chúng ta sao? Vẫn còn đang bôi nhọ chị con sao?”
“Bố, con không có.” Vũ Phi Phi vội vàng giải thích, hốc mắt cô ta hơi hơi ửng đỏ, “Sao con có thể như vậy được chứ! Con chỉ muốn quay cảnh bữa tối của nhà mình, để mọi người nhìn thấy chị về nhà ăn tối, không để bọn họ nói chúng con không hoà thuận.”
“Con cũng không ngờ rằng lại quay phải đoạn này, vừa nãy con cũng định nhanh chóng thu hồi lại.....”
Vũ Kiến Trung tức giận thở hồng hộc.
Vũ Tiểu Kiều khẽ lên tiếng, “Bố, đừng trách mắng em gái nữa, sao em gái có thể cố ý bôi nhọ con chứ? Lúc nãy là do tâm trạng của con bị kích động, con nên cẩn thận lời nói ở mọi nơi mới đúng.”
Bây giờ ở bên cạnh cô thật sự là có vô số quả bom hẹn giờ, một khi không cẩn thận thì có thể nổ tung toé.
Vũ Kiến Trung thở một hơi rồi từ từ ngồi xuống.
“Được rồi bố, ăn cơm thôi.” Vũ Tiểu Kiều liếc Vũ Phi Phi một cái, cô đích thân gắp thức ăn cho Vũ Kiến Trung.
Một bữa cơm, mọi người ăn đều rất không vui vẻ.
Vũ Kiến Trung kéo Vũ Tiểu Kiều đến phòng khách nói chuyện, ông ta rất tự trách khẽ nói.
“Tiểu Kiều à, con đừng thấy bố là thị trưởng của một thành phố, nhưng lương cũng thấp đến mức đáng thương. Tuy bố không thường xuyên đến thăm các con, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến con, cũng áy náy với con và anh trai con.”
“Tiền thuốc men của Tùng Tùng vẫn đủ chứ? Bố có một cái thẻ ngân hàng có 330 triệu, con cầm lấy trước, chắc là đủ dùng một thời gian....”
Vũ Kiến Trung nói xong liền lấy một cái thẻ ngân hàng đã chuẩn bị sẵn đặt vào trong tay Vũ Tiểu Kiều.
Trong đáy mắt của Tôn Hồng có một ngọn lửa đang được đốt cháy, “Kiến Trung, bây giờ Tiểu Kiều đã là vợ chưa cưới của cậu Thần rồi, tiền thuốc men của anh trai nó còn phải lo lắng sao? Ông đừng mất công bận tâm nữa.”
Vũ Kiến Trung không hiểu được ý của Tôn Hồng, cười nói, “Đúng vậy, Tiểu Kiểu có cậu Thần quan tâm rồi, tôi thực sự rất an tâm. Nhưng, Tiểu Kiều vẫn phải nhận lấy số tiền này, coi như là tiền tiêu vặt mà bố cho con.”
Tôn Hồng tức đến mức hai mắt trợn trừng, bà ta suýt chút nữa hét lên, “Vũ Kiến Trung! Não ông có vấn đề à? Cho tiền tiêu vặt mà tận 330 triệu à, ông bị điên sao?”
Nhưng Tôn Hồng vẫn phải miễn cưỡng nuốt những lời này lại.
Vũ Phi Phi tức đến mức ngực lên xuống phập phồng, hai tay cô ta run rẩy nắm lấy nhau, ánh mắt nhìn Vũ Tiểu Kiều giống như muốn ăn tươi nuốt sống cô.
Vốn dĩ Vũ Tiểu Kiều không muốn lấy số tiền này, bao nhiêu năm qua, ông ta đều không quan tâm cô, bây giờ cô trở thành vợ chưa cưới của Tịch Thần Hạn liền đến lôi kéo tình cảm, hà tất phải giả dối như vậy chứ?
Vũ Tiểu Kiều thà rằng vĩnh viễn cắt đứt quan hệ với người bố như vậy!
Nhưng khi Vũ Tiểu Kiều chạm phải ánh mắt vừa cảnh cáo vừa đố kỵ của Vũ Phi Phi và Tôn Hồng thì cô từ từ cong môi lên, khẽ cười.
“Vậy thì con cám ơn bố nhé.”
Vũ Tiểu Kiều cầm lấy thẻ ngân hàng từ từ nhét vào trong ba lô.
Vũ Tiểu Kiều khẽ mỉm cười với Vũ Phi Phi, “Em gái, em có ánh mắt gì vậy? Em cũng muốn tiền tiêu vặt của bố sao?”
Vũ Tiểu Kiều cười haha hai tiếng, “Một sinh viên còn đang đi học như em, chắc không cần dùng nhiều tiền như vậy đâu, chị vừa mới đính hôn xong, có nhiều chỗ phải dùng đến tiền, cũng không thể để nhà họ Tịch chê cười chị đường đường là con gái của thị trưởng mà trong tay lại không có bao nhiêu tiền, sau đó lại quay sang chê bố quá túng thiếu.”
Vũ Phi Phi tức đến mức muốn phát điên, sắc mặt cô ta trở nên xanh xám.
“Đúng, đúng, đúng, Tiểu Kiều nói đúng, chỗ nào cần dùng tiền thì cứ nói với bố, không được để nhà họ Tịch chê cười nhà họ Vũ chúng ta.” Vũ Kiến Trung cười đến mức mắt híp lại thành một đường cong.
Vũ Tiểu Kiều hơi hơi gật đầu, cô tiếp tục nhìn vào Vũ Phi Phi đã tức đến mức sắc mặt xanh xám ở phía đối diện.
Vũ Kiến Trung, Vũ Phi Phi, những thứ mà hai người nợ tôi bao nhiêu năm như vậy, có phải là lúc nên đòi lại từng thứ từng thứ một không?
“Tôn Hồng, bà đi xem người giúp việc đã dọn dẹp phòng hay chưa? Tiểu Kiều cũng mệt rồi, nên nghỉ ngơi sớm một chút.” Vũ Kiến Trung thúc giục nói.
“Biết rồi, người giúp việc đang dọn dẹp rồi.” Tôn Hồng quát lên một tiếng.
“Bố, con đi ngủ trước đây.” Vũ Phi Phi quay người, sải bước lên lầu.
Vũ Kiến Trung nhìn Vũ Phi Phi một cái, sắc mặt có chút không tốt.
“Kiến Trung, tôi đi xem Phi Phi.” Tôn Hồng nhanh chóng đuổi theo lên lầu.
“Phi Phi, sao con lại không nhịn được vậy?”
Tôn Hồng đóng chặt cửa phòng của Vũ Phi Phi.
“Bố dựa vào đâu mà cho cô ta 330 triệu vậy?”
“330 triệu đấy! Bố cũng chưa từng cho con nhiều tiền tiêu vặt như vậy, dựa vào đâu mà cho con gái riêng chứ?”
“Con mới là con gái thật sự của bố.” Vũ Phi Phi nắm lấy cái gối ôm ở trên giường, coi cái gối đó là Vũ Tiểu Kiều mà đánh đấm hành hạ.
“Vũ Phi Phi con dựa vào cái gì mà phải nuốt giận với đồ đê tiện kia, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì?”
“Còn không phải là vì bây giờ cô ta đã trở thành vợ chưa cưới của cậu Thần sao? Bây giờ bố con phải nịnh hót cô ta.” Tôn Hồng kéo lấy Vũ Phi Phi.
“Con yên lặng lại một chút đi, để bố con nghe thấy thì lại trách mắng con.”
Vũ Phi Phi bật khóc, “Tại sao anh ấy lại huỷ hôn vậy? Rốt cuộc Vũ Tiểu Kiều có chỗ nào tốt vậy? Rốt cuộc anh ấy có ý gì vậy?”
“Không cần một đứa con gái chính thức mà lại cần một đứa con gái riêng.”
“Tất cả điều này đều không phải sự thật, nhất định có nội tình gì đó mà con không biết.” Vũ Phi Phi lau những giọt nước mắt trên mặt.
“Phi Phi, bây giờ bố con coi Vũ Tiểu Kiều quan trọng hơn bất cứ thứ gì, mẹ vẫn khuyên con tạm thời nên nhẫn nhịn, đừng hành động tuỳ tiện, nếu không bố con sẽ thật sự tức giận.” Tôn Hồng khuyên nhủ nói.
“Không! Con không cam tâm! Con sẽ không tiếp tục bị thua nữa.”
“Là do cô ta rắp tâm dụ dỗ cậu Thần, nên mới khiến cậu Thần thay đổi lòng với con.”
Vũ Phi Phi nhào về phía bàn trang điểm, nhìn những món đồ trang sức mà Tịch Thần Hạn tặng cô ta trước khi đính hôn, còn có lời ghi chú do đích thân Tịch Thần Hạn viết thì cô ta càng căm hận Vũ Tiểu Kiều hơn.
Sao cô ta có thể biết những thứ đó đều là do Dương Tuyết Như tặng, Tịch Thần Hạn vốn không biết, còn lời ghi chú cũng là do Dương Tuyết Như tìm người viết hộ.
“Con không tin, con không tiếp cận được bệnh viện, nhà họ Tịch đuổi hết đám phóng viên ở đấy đi là có thể bảo vệ được thằng anh trai khờ của Vũ Tiểu Kiều không bị lộ diện sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!