“Tiểu Kiều, em nghe anh giải thích.....”
Tào Xuyên xông lên muốn nắm lấy người Vũ Tiểu Kiều, nhưng đã bị cô lạnh lùng tránh né.
“Tôi đã là vợ chưa cưới của Thần Hạn rồi, xin anh tự trọng.” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều tràn ngập sự chán ghét và xa cách.
Trong đáy mắt Tào Xuyên xoẹt qua một tia tuyệt vọng, anh ta đột nhiên phịch một cái quỳ xuống đất.
“Tiểu Kiều, em không tha thứ cho anh cũng được, nhưng xin em nể tình chúng ta đã từng ở bên nhau mà giúp anh cầu xin với cậu Thần, xin anh ấy nương tay tha cho nhà họ Tào anh một con đường sống!”
Vũ Tiểu Kiều bị động tác đột nhiên này của anh ta doạ cho giật nảy mình, sau đó cô lại lùi về phía sau hai bước, không thể tưởng tượng mà nhìn anh ta.
“Anh.....anh làm cái gì vậy?”
“Mau đứng lên đi!”
Thế mà Tào Xuyên lại quỳ xuống trước mặt cô.
“Tiểu Kiều, anh cầu xin em, bây giờ chỉ có em mới cứu được anh, anh trai em thích anh như vậy, chắc chắn cũng hy vọng em giúp anh, nếu em không giúp anh thì anh không còn cái gì hết.”
Tào Xuyên nhìn thấy sự hoang mang và không nỡ trong mắt Vũ Tiểu Kiều thì càng ra sức khổ sở van nài.
Nhìn thấy dáng vẻ như vậy của anh ta, trong lòng Vũ Tiểu Kiều đột nhiên cũng thấy chua xót.
Cô vốn là một cô gái tốt bụng, nghĩ đến việc Tào Xuyên đối xử với anh trai cô thực sự không tệ, khiến cô không kiềm được mà có chút mềm lòng.
“Tào Xuyên, tôi thật sự không muốn nhắc đến những chuyện mà anh từng làm, nhưng loại người như anh mà thật sự biết sai sao?”
Ánh mắt của Tào Xuyên khổ sở nhìn cô, “Anh thật sự biết sai rồi, anh không nên đối xử với em như vậy, cầu xin em, đừng để cậu Thần huỷ hoại anh, huỷ hoại nhà họ Tào có được đâu?”
Vũ Tiểu Kiều cắn môi, “Anh cảm thấy lời tôi nói có tác dụng sao?”
Tào Xuyên ra sức gật đầu, “Có tác dụng, cậu Thần yêu thương em như vậy, chỉ cần em chịu mở lời thì chắc chắn sẽ có tác dụng.”
“Anh cầu xin em Tiểu Kiều, em có tấm lòng lương thiện, em sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy anh thất bại thảm hại, nhìn thấy nhà họ Tào anh sa sút từ đây chứ?”
“Bố mẹ anh thật sự rất thích em, em sẽ không nhẫn tâm nhìn thấy bọn họ đã lớn tuổi rồi, nhưng tâm huyết cả đời lại đổ xuống sông xuống biển chứ?”
Vũ Tiểu Kiều nhắm mắt lại, cô thở dài một hơi, “Anh đứng lên đi, về sau đừng đến tìm tôi nữa.”
Vũ Tiểu Kiều sải bước đi ngang qua người Tào Xuyên, Tào Xuyên lại quỳ đuổi theo hai bước.
“Tiểu Kiều, nếu em không chịu nhận lời anh thì anh sẽ quỳ mãi ở đây.”
“Anh thích quỳ thì cứ quỳ đi.” Vũ Tiểu Kiều không hề quay đầu lại đi vào Ngự Hải Long Loan.
Vũ Tiểu Kiều vừa mới lên đến trên lầu thì Tịch Thần Hạn cũng bước đến.
Cô có chút hoảng hốt, không biết anh có nhìn thấy Tào Xuyên hay không, nhưng thấy sắc mặt của Tịch Thần Hạn rất bình thường thì trong lòng cô cũng thầm thở phào một hơi.
Tịch Thần Hạn bước đến, mở cửa nhà ra, dẫn Vũ Tiểu Kiều bước vào.
Cô nghiêng đầu nhìn anh, muốn lên tiếng nói điều gì đó, nhưng lời nói đến miệng lại không biết nên nói ra như thế nào.
Tịch Thần Hạn rót một cốc nước đưa cho Vũ Tiểu Kiều.
“Buổi tối uống rượu, uống một chút nước sẽ thoải mái hơn một chút.”
Cô lặng lẽ nhận lấy cốc nước, uống hai ngụm, cô cúi đầu cắn môi, dáng vẻ muốn nói nhưng lại thôi.
Tịch Thần Hạn nhìn thấy dáng vẻ của cô như vậy, trong lòng anh lại cảm thấy không vui, bờ môi mỏng của anh cong lên thành một nụ cười lạnh lẽo.
“Tiểu Kiều, cô làm sao vậy?” Giọng nói của anh hơi có chút dò hỏi.
Vũ Tiểu Kiều bị ánh mắt của anh nhìn chằm chằm khiến cô có chút không thoải mái, cô liền nuốt lại hết những lời nói đã nghĩ sẵn trong đầu.
“Tôi.....không sao cả.”
Cô nhanh chóng đặt cốc nước xuống, “Tôi đi tắm đây, tôi có chút mệt rồi.”
Vũ Tiểu Kiều ở trong nhà tắm tắm rất lâu, khi đợi cô ta ngoài thì Tịch Thần Hạn đã tắm xong ở nhà tắm khác rồi, anh đang mặc áo ngủ ngồi ờ trên ghế sofa, trong tay anh đang cầm một ly rượu vang, khẽ lắc lắc.
Cô dè dặt bước đến, mái tóc dài ướt sườn sượt của cô đang xoã ở sau vai, đang nhỏ từng giọt nước lấp lánh.
Tịch Thần Hạn đưa mắt lên, nhìn làn da trắng nõn và mịn màng hơn của cô sau khi tắm xong, còn có đôi mắt xinh đẹp mang theo hơi nước kia của cô, khiến trái tim anh không kiềm được mà trở nên nóng rực.
Anh đưa tay lên, Vũ Tiểu Kiều ngoan ngoãn bước đến.
Anh nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, hơi hơi dùng sức liền kéo cô vào trong lòng, sau đó anh lật người một cái đè cô xuống ghế sofa.
Vũ Tiểu Kiều kinh sợ nhìn ánh mắt lạnh lẽo của anh, trong lòng cô không kiềm được mà cảm thấy hoảng sợ.
“Anh....anh muốn làm cái gì.....”
“Cô nói xem tôi muốn làm cái gì!” Giọng nói lạnh lùng của anh mang theo một mùi nham hiểm.
Cô có chút sợ hãi, không dám nhìn vào mắt anh nữa, cô nghiêng mặt sang bên khác, giọng nói yếu ớt đến mức dường như ngay cả cô cũng không nghe thấy.
“Tôi.....tôi có chút việc muốn nói với anh.”
Giọng nói của cô vừa cất lên thì bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn đã nắm thành nắm đấm, nặng nề rơi xuống ghế sofa, “Muốn nói với tôi cái gì? Bỏ qua cho tên khốn Tào Xuyên sao?”
Cô kinh sợ nhìn anh, cô nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của mình ở trong đôi mắt đen kịt của anh, hô hấp của cô trở nên khó khăn.
“Anh....anh nhìn thấy rồi sao?” Bây giờ cô chắc chắn rằng Tịch Thần Hạn đã nhìn thấy Tào Xuyên quỳ trước mặt cô.
“Tại sao cô lại đồng cảm với hắn ta?” Anh tức giận chất vấn cô.
Từ lúc anh nhìn thấy Tào Xuyên quỳ xuống trước mặt Vũ Tiểu Kiều, nhìn thấy cảm xúc không nỡ xuất hiện trên mặt Vũ Tiểu Kiều thì cơn tức giận của anh đã được đốt cháy đùng đùng ở trong lồng ngực.
Anh đoán được Tào Xuyên sẽ đến tìm Vũ Tiểu Kiều, nhưng không ngờ rằng cô sẽ bị lay động khi Tào Xuyên không còn một chút tôn nghiêm nào mà cầu xin cô.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng giải thích, “Tôi không đồng cảm với anh ta, tôi chỉ là....”
“Không phải cô đồng cảm thì là cái gì.....”
“Tôi....” Vũ Tiểu Kiều nhất thời không biết nên nói cái gì.
“Hắn ta rất hiểu cô, thế mà lại biết làm thế nào sẽ khiến cô mềm lòng.” Đồng tử đen kịt của Tịch Thần Hạn đột nhiên trở nên đỏ thẫm khiến người khác sợ hãi.
Khi anh tức giận thì thật sự rất khiến người khác phải sợ hãi, ngón tay của Vũ Tiểu Kiều không kiềm được mà trở nên sợ hãi run rẩy, giọng nói của cô cũng trở nên run rẩy.
“Tôi không ngờ rằng.....anh ta sẽ quỳ xuống, tôi, tôi.....”
“Nếu hắn ta đã thích quỳ như vậy thì tôi sẽ sai người đánh gãy đôi chân của anh ta.” Tịch Thần Hạn tàn nhẫn khẽ hét lên một tiếng.
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên trợn trừng mắt lên, cô buột miệng hét lên, “Đừng!”
Ánh mắt của Tịch Thần Hạn càng khiến người khác sợ hãi hơn, anh nắm lấy cái cằm xinh đẹp của Vũ Tiểu Kiều, “Cô nói gì vậy? Đừng sao?”
Cô không ngừng lắc đầu, “Tôi, tôi.....tôi chỉ không muốn anh hại người khác mà thôi.”
“Tôi hại người khác sao? Cô lại dám nói tôi hại người khác sao?”
“Không phải tôi có ý đó, tôi đang lo lắng anh làm tổn thương người khác sẽ không tốt cho anh....”
“Tôi là Tịch Thần Hạn, tôi sợ gì chứ?”
Vũ Tiểu Kiều đã nhễ nhại mồ hôi lạnh, cô vốn không biết nói cái gì mới khiến anh không nổi giận, cô chỉ có thể sợ hãi nhìn anh.
“Thần Hạn, đừng như vậy.....” Giọng nói của cô trở nên nghẹn ngào.
“Cô muốn thế nào? Bỏ qua cho anh ta sao? Không thể nào!” Tịch Thần Hạn tức giận quát lên một tiếng.
“Tình cảm còn sót lại của cô giành cho hắn ta vẫn chưa hết sao?”
“Tôi không có, tôi sớm đã không có tình cảm với anh ta rồi, chỉ là khi nhìn thấy anh ta quỳ xuống cầu xin tôi thì tôi cảm thấy những chuyện đó thật sự không quan trọng nữa rồi....”
“Vẫn còn nguỵ biện!”
“Tôi thật sự không nguỵ biện.” Giọt nước mắt long lanh đang dần dần ngưng lại trong khoé mắt cô.
Cô cảm thấy rất ấm ức, cô quật cường nhìn ánh mắt lạnh lùng khiến người khác sợ hãi của anh, trong lòng cô cảm thấy đau âm ỉ.
“Rốt cuộc tôi phải nói thế nào thì anh mới tin vậy?”
“Anh ta đối xử với anh trai tôi không tệ, tiền thuốc men trước đó đều là do anh ta.....”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!