“Tiểu Kiều, chúng ta không phải là bạn thân, chúng ta là chị em, lớn lên với nhau từ bé, từng cãi nhau, từng vui buồn với nhau....nhưng cho dù thế nào thì chúng ta vẫn là người một nhà.”
“Tiểu Kiều, chắc chắn em cũng không muốn nhìn thấy chị và con cuối cùng phải rơi vào cảnh thê thảm.”
“Em giúp chị đi.....”
Ngô Kính nắm lấy tay tay Vũ Tiểu Kiều, khóc lóc cầu xin, “Tiểu Kiều, cậu Thần đối xử với em rất tốt, chỉ cần em cầu xin anh ấy nương tay thì anh ấy nhất định sẽ bỏ qua cho Tào Xuyên, bỏ qua cho nhà họ Tào....”
“Em giúp chị có được không? Cho dù em hận chị, hận anh Tào, thì hãy coi như em giúp đứa trẻ vô tội còn chưa chào đời này có được không?”
Đối xử với cô rất tốt sao?
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều không kiềm được mà cảm thấy đau đớn, sự thô bạo của anh tối hôm qua rõ rành rành trước mắt, nếu như cô còn vì Tào Xuyên mà cầu xin với anh thì thật sự không biết anh sẽ đối xử với cô như thế nào?
“Ngô Kính, cho dù Tào Xuyên không có gì hết thì anh ta vẫn có thể yêu cô và con, chứ không phải phá bỏ một sinh mạng đã được hơn bốn tháng.”
Vũ Tiểu Kiều đứng dậy, cô chỉ điểm như vậy, hy vọng Ngô Kính có thể hiểu được.”
“Tôi sẽ thử nói với anh ấy, cuối cùng sẽ xảy ra như thế nào thì không phải là chuyện mà tôi có thể kiểm soát được.”
Ngô Kính nhanh chóng lau nước mắt trên mặt, xúc động không ngừng cám ơn cô, “Cám ơn em Tiểu Kiều, những thứ mà chị và Tào Xuyên nợ em thì cả đời này cũng không thể báo đáp được.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn Ngô Kính một cái rồi quay người rời đi.
Cô đi không có mục đích ở trên đường, nhìn những chiếc xe không ngừng di chuyển, người qua người lại, đột nhiên cô cảm thấy điều hạnh phúc nhất trong cuộc đời chính là người mà bạn yêu cũng vừa hay yêu bạn.”
Cô ngồi trên ghế dài, nhìn những nhóm người vội vội vàng vàng đi trên đường, nhìn những biểu cảm khác nhau trên gương mặt họ, không biết những người này có phải là cũng đang hoang mang vùng vẫy trong hoàn cảnh của chính mình....
Vũ Tiểu Kiểu đến bệnh viện thăm anh trai một chuyến, mẹ cô nói nếu như tình hình của anh trai cô trong mấy ngày nay mà ổn định thì có thể xuất viện.
Tuy là một tin tốt lành, nhưng sao mà Vũ Tiểu Kiều vẫn không thể vui được.
Trong lòng cô vẫn đang đè nén chuyện của Ngô Kính.
Tào Xuyên và Ngô Kính cũng coi như là cùng một hạng người, nếu họ Tào lụi bại từ đây thì Tào Xuyên chắc chắn sẽ bỏ rơi Ngô Kính, anh ta sẽ lợi dụng điều kiện của bản thân để đi tìm một người phụ nữ có thể khiến anh ta trở lại như ngày xưa.
Còn Ngô Kính thấy nhà họ Tào lụi bại thì nhất định sẽ phá thai rồi chia tay với Tào Xuyên.
Đối với một đứa bé vô tội mà nói thì cô có được coi là kẻ đầu sỏ hay không?
Trước khi Vũ Tiểu Kiều trở về Ngự Hải Long Loan thì cô đã đi siêu thị một chuyến, khi cô mua rất nhiều nguyên liệu nấu ăn trở về thì trời đã tối rồi.
Tịch Thần Hạn vẫn chưa trở về.
Cô đến nhà bếp, mở sách công thức nấu ăn mà cô vừa mới mua ra, bắt đầu bận rộn nấu ăn.
Khi Tịch Thần Hạn trở về thì Vũ Tiểu Kiều vừa hay làm xong món ăn cuối cùng, cô đặt đồ ăn lên bàn ăn.
Tịch Thần Hạn theo mùi thơm của thức ăn đến nhà bếp, anh nhìn thấy dáng vẻ giống như người vợ đảm đang của Vũ Tiểu Kiều thì sự lạnh lùng trên người anh không kiềm được mà tiêu tan đi một nửa.
Khoé môi mỏng của anh hơi cong lên thành một độ cong hoàn hảo.
“Tất cả đều là do cô làm sao?”
Đã rất lâu rồi không có ai nấu cơm xong rồi đợi anh trở về.
Cảm giác này.....
Tuy rất xa lạ, rất xa xôi, nhưng lại rất thoải mái.
Trong ngôi nhà lạnh lẽo này, cuối cùng cũng có một chút sự ấm áp của một ngôi nhà.
Vũ Tiểu Kiểu mỉm cười với anh, “Lần đầu tiên nấu cơm, không biết mùi vị như thế nào, anh mau nếm thử xem.”
Cô cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng của anh, gương mặt cô không kiềm được mà trở nên ửng đỏ, cô nhanh chóng kéo ghế cho anh.
Anh bước đến, khoảng cách rất gần so với cô, cô có thể cảm nhận rõ được hơi thở nóng rực của anh đang phả lên gương mặt cô, lập tức gương mặt của cô đỏ ửng đến tận mang tai.
Trái tim cô đập thình thịch, cô nhanh chóng cúi thấp đầu xuống.
Tịch Thần Hạn thấy dáng vẻ xấu hổ đáng yên của cô thì mỉm cười, anh ngồi xuống, nhìn thức ăn nóng hổi bốc hơi nghi ngút ở trên bàn, ngón trỏ của anh không kiềm được mà cử động.
“Được, nếm thử.” Anh tao nhã cầm đũa lên.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng gắp cho anh một miếng xương sườn, “Mẹ tôi làm món sườn xào chua ngọt là ngon nhất, tôi đã đặc biệt nhờ mẹ tôi chỉ dạy, chắc mùi vị cũng không quá tệ đâu, anh mau nếm thử xem.”
Cô mong chờ nhìn anh, thấy anh nếm thử một miếng rồi hơi hơi gật đầu thì cô vui mừng đến mức suýt chút nữa thì nhảy lên.
“Ừm, béo mà không ngấy, cũng được.” Tuy khẩu vị có chút kỳ lạ, nhưng lúc này anh thật lòng cảm thấy không tệ cho lắm.
“Tôi biết tôi về mặt nấu ăn này nhất định rất có khả năng thiên bẩm.” Cô nhanh chóng múc cho anh một bát canh.
Thấy dáng vẻ ân cần và niềm nở của cô như vậy, trong lòng anh cũng hiểu rõ, nhưng lại giả vờ không để ý mà lên tiếng.
“Có phải là có chuyện gì muốn cầu xin tôi không? Nói đi.”
Vũ Tiểu Kiều ngớ người, nụ cười trên mặt cô đột nhiên trở nên cứng đờ, cô cắn môi, nghiêm túc đứng ở một bên, khuôn mặt tỏ ra khó có thể lên tiếng được.
Cô sớm đã biết, không có chuyện gì là giấu được khả năng nhìn thấu nhạy bén của anh, nhưng hy vọng rằng không lợn lành chữa thành lợn què mới tốt.
“Chuyện là.....chính là chuyện trước đó.....”
Cô còn chưa nói xong liền nghe thấy tiếng đổ vỡ “keng” cất lên, Tịch Thần Hạn ném đũa lên bàn.
Vũ Tiểu Kiều giật mình, cô đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh liền nhìn thấy gương mặt tức giận của anh.
“Vũ Tiểu Kiều, ai cho cô lá gan này vậy?”
“Tôi.....”
“Trước đó tôi đã nói rất rõ, không thể nào!”
“Nhưng.....”
“Không có những gì hết, cô nhớ kỹ, cô là người của tôi, không phải là người của hắn!!!” Tịch Thần Hạn khẽ quát lên một tiếng.
“Thần Hạn, anh nghe tôi nói đã.....tôi biết sự tức giận của anh, anh đối phó anh ta, tôi cũng rất giải hận, nhưng....”
“Vũ Tiểu Kiều, cô có biết, cô càng nói giúp cho hắn ta thì hắn ta sẽ càng chết thảm hơn không?”
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy sự tàn nhẫn trong đáy mắt của Tịch Thần Hạn, cô không kiềm được mà có một luồng khí lạnh từ dưới chân tan toả lên.
Cô không ngừng lắc đầu, “Không phải tôi nói giúp anh ta, thật sự là không phải.....tôi là vì Ngô Kính.....”
Cô cúi thấp đầu xuống, giọng nói trở nên vừa bất lực vừa cay đắng, “Cô ấy mang thai con của Tào Xuyên....hôm nay cô ấy đến tìm tôi, tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều....”
“Một người làm tổn thương và phản bội cô mà cô cũng có thể tha thứ cho cô ta được, Vũ Tiểu Kiều, cô thật là thánh mẫu.”
Tịch Thần Hạn bỗng nhiên đứng dậy, trên gương mặt anh tràn ngập sự tức giận, đôi mắt đen kịt khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Sống mũi của Vũ Tiểu Kiều cay cay, “Thù hận một người là vì không buông bỏ được.”
“Tha thứ chính là chứng tỏ người đó đã không quan trọng nữa rồi, cũng sẽ không có bất kỳ sự tổn thương nào nữa, buông tha cho anh ta chính là buông tha cho bản thân mình, không phải sao?”
Tịch Thần Hạn nhìn đôi mắt xinh đẹp đang có những tia sáng lấp láng của cô, ánh mắt của anh càng trở nên sâu thẳm và xa xăm hơn.
“Thù hận chính là thù hận, chưa từng có từ tha thứ.” Anh khẽ quát lên một câu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!