Chương 20
Cuối cùng Cao Thủy Cầm cũng đã được thả ra khỏi đồn cảnh sát.
Vũ Tiểu Kiều chạy một mạch tới ôm mẹ nhưng bà lại đẩy cô ra rồi vội vã lên xe. “Tiểu Kiều, không cần nói gì cả, bây giờ mẹ chỉ muốn gặp
Tùng Tùng. Mấy ngày ở đồn cảnh sát, người khiến Cao Thủy
Cầm lo lắng nhất chính là Vũ Thanh Tùng.
Con trai yêu dấu của bà.
Vũ Tiểu Kiều hụt hẫng “Dạ” một tiếng, cứ cảm thấy trong tim mình trống rỗng nhưng rồi lại lập tức mỉm cười.
Cuối cùng mẹ cũng được ra ngoài rồi, quá tốt rồi! Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng theo mẹ lên xe, cùng mẹ về nhà.
Về đến nhà Vũ Thanh Tùng liền nhào lên, ôm chặt Cao Thủy Cầm. Tuy anh ấy bị bệnh nhưng cơ thể lại phát triển tự nhiên, thân hình cao lớn của anh ấy suýt chút nữa làm Cao Thủy Cầm ngã xuống đất. “Có phải Tùng Tùng nhớ mẹ rồi không? Mẹ về rồi, con trai ngoan của mẹ.” Cao Thủy Cầm nâng mặt Vũ Thanh Tùng lên, mất ngân ngấn nước. Vũ Thanh Tùng rúc vào lòng mẹ làm nũng, còn muốn nhảy lên người mẹ, đòi mẹ bồng.
Sắc mặt Cao Thủy Cầm rất xanh xao, giọng nói cũng tỏ ra gắng gượng Tùng Tùng, con đã lớn rồi, mẹ không bồng nổi con nữa rồi. Mẹ hơi mệt, mẹ ngồi trên sofa ôm Tùng Tùng có được không?”
Vũ Thanh Tùng vui vẻ dắt tay mẹ, kéo mẹ ngồi trên ghế sofa. wong 20. Lar la col
Vũ Tiểu Kiều thấy anh mình vui như vậy thì cuối cùng cũng đã yên tâm, nở một nụ cười xinh đẹp.
Ngay lúc này cô cảm thấy, chỉ cần anh trai và mẹ yên ổn thì bảo cô làm gì cô cũng chịu “Thủy Cầm à… Sắc mặt của bà không tốt, nhất định là do mấy ngày nay không được nghỉ ngơi nhiều. Tôi dìu bà về phòng nhỉ ngơi nhé.” Lí Thành Sơn tỏ vẻ quan tâm, dịu dàng hệt như một người chồng tốt.
Cao Thủy Cầm sợ nhất chính là dáng vẻ dịu dàng của Lí Thành Sơn, tất cả sự oán trách và tức giận đều giảm xuống một nửa. “Thành Sơn, sau này ông đừng đi đánh bạc nữa được không? Chúng ta sống bình dị, đừng gây ra phiền phức gì nữa được không?”
Lí Thành Sơn lập tức giơ tay thề thốt: “Tôi thế, không bao giờ đi đánh bạc nữa! Tôi nhất định sẽ thay đổi triệt để, làm lại cuộc đời!”
Lí Thành Sơn ngồi xổm xuống trước mặt Cao Thủy Cầm rồi cầm lấy tay bà: “Thủy Cầm, tôi sai rồi. Thật sự tôi biết mình sai rồi, bà tha thứ cho tôi nhé.”
Cao Thủy Cầm mềm lòng: “Chỉ cần ông yên phận thì tôi sẽ tha thứ cho ông”
“Tôi nhất định sẽ yên phận! Không khiến bà buồn lòng, không làm liên lụy bà nữa… Thủy Cầm của tôi, vẫn là bà đối với tôi tốt nhất.” Lí Thành Sơn cầm tay Cao Thủy Cầm, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào bị thương.
Vũ Tiểu Kiều không muốn nhìn thấy dáng vẻ ghê tởm của Lí Thành Sơn nên quay người đi vào phòng bếp giúp di Trương chuẩn bị bữa tối.
Lí Thành Sơn đột nhiên hô lớn trong phòng khách: “Thủy Cầm, Thủy Cầm
Vũ Tiểu Kiều vội vã chạy ra khỏi phòng bếp thì liền thấy mẹ ngất xỉu xuống sàn nhà, Vũ Thanh Tùng vẫn luôn cầm lấy tay me, lo lang la lon “A a…”
“Me, me…”
Vũ Tiểu Kiều xông tới chỉ thấy sắc mặt Cao Thủy Cầm xanh xao đến đáng sợ, mặt không còn một gọt máu. Cô khẩn trương gọi số cấp cứu đưa mẹ vào bệnh viện. Mấy ngày Cao Thủy Cầm ở đồn cảnh sát, không ăn uống gì nên khiến bệnh tụt đường huyết của bà càng thêm nặng, ở bệnh viện hôn mê đến hai ngày mới dẫn dân tỉnh lại. “Mẹ, cuối cùng mẹ cũng tỉnh rồi.” Vũ Tiểu Kiều cầm chặc bàn tay lạnh như băng của mẹ, giọng nói nghẹn ngào.
Cao Thủy Cầm yếu ớt hả miệng, Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng rót một ly nước, cẩn thận từng chút đút cho mẹ uống. Cổ họng khô khốc được giải tỏa, cuối cùng Cao Thủy Cầm cũng có thể nói được thành tiếng. Vừa mở miệng bà đã hỏi Vũ
Thanh Tùng. “Tiểu Kiều à. Tùng Tùng đâu?”
Trong thế giới của Cao Thủy Cầm, người bà quan tâm nhất chỉ có Vũ Thanh Tùng. “Anh con về nhà rồi. Anh ấy nhìn thấy mẹ ở bệnh viện cũng bị dọa sợ, cứ chạy lung tung mãi nên ba cũng ở nhà chăm sóc anh rồi. Ở nhà có ba với dì Trương nên mẹ đừng lo. Mẹ nhất định phải nghỉ ngợi cho khỏe trước đã.
Cao Thủy Cầm yên tâm gật đầu. “Mẹ, mẹ đói rồi đúng không? Dì Trương vừa đưa cháo tới, con đút mẹ ăn.” Vũ Tiểu Kiều vừa đứng dậy liên cảm thấy hơi chóng mặt. Cô đã hai ngày hai đêm không ngủ rồi, đôi mắt cũng đã đỏ au, lúc này cũng chỉ là đang gắng gượng mà thôi.
Vũ Tiểu Kiều gắng hết sức bưng vững bát cháo rồi ngồi xuống bên cạnh Cao Thủy Cầm.
Bà đau lòng nhìn Vũ Tiểu Kiều, giọng nói hơi nghẹn ngào “Tiểu Kiều, vất vả cho con rồi.” Tim Vũ Tiểu Kiều mềm nhũn ra rồi lập tức mỉm cười. Có mẹ quan tâm, tất cả mệt nhọc vất vả của cô đột nhiên bay biến đâu mất. “Mẹ, mẹ là mẹ của con, con là con gái của mẹ, con chăm sóc mẹ là việc nên làm
Cao Thủy Cầm ăn hai muống cháo rồi không muốn ăn nữa, bà khẽ hỏi: “Tiểu Kiêu, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Sao con cứu được mẹ ra ngoài?”
Đôi hàng lông mi dài của cô rũ xuống: “Là ba… tiền ba kiếm được!”
“Đừng lừa mẹ nữa! Mẹ ở bên cạnh ông ấy bao nhiêu năm rồi, mẹ rất hiểu ông ấy. Ông ấy mà có một chút tiền là sẽ đem đi đánh bạc ngay, làm gì có tiên cứu mẹ
Vũ Tiểu Kiều gắng gượng nhoẻn miệng cười: “Là… Là Tào Xuyên cho con mượn tiền.
Cuối cùng Cao Thủy Cầm cũng yên tâm: “Mẹ thật sự lo lắng con vì gồm tiền cứu mẹ mà làm chuyện không nên làm Đứa trẻ Tào Xuyên này cũng thật tốt, lúc khó khăn biết giúp chúng ta.
Vũ Tiểu Kiều yên lặng cúi đầu, không nói gì “Tiểu Kiều à, con và Tào Xuyên chỉ là đang yêu nhau, không thể lấy không nhiều tiền của người ta như vậy được. Đợi mẹ khỏe sẽ kiếm tiền lập tức trả cho Tào Xuyên Vũ Tiểu Kiều gật đầu: “Mẹ, con sẽ cố gắng kiếm tiền không để mẹ phải vất vả vậy nữa!”
“Tiểu Kiều, bây giờ chuyện quan trọng nhất của con là phải học hành thật tốt ở Strickland, thuận lợi nhận bằng tốt nghiệp mới có thể tìm được một công việc tốt”
“Mẹ sinh ra con chính là để sau này con chăm sóc cho anh con, nếu không năm đó mẹ đã tới bệnh viện phá con đi rồi! Con được đến với thế giới này phải cảm ơn anh trai con, nhất định đừng khiến mẹ thất vọng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!