Vũ Phi Phi nhanh chóng trang điểm lộng lẫy, lái xe lao vùn vụt đến địa chỉ quán bar mà Dương Tuyết Như gửi cho cô ta.
Vừa đến cửa quán bar thì Vũ Phi Phi một người đàn ông chặn lại.
Vũ Phi Phi bị giật nảy mình, cô ta còn tưởng là người của Tịch Thần Hạn, không ngờ rằng người đàn ông kia lại đưa cho cô ta một chai nước.
“Cô Vũ Phi Phi, đây là đồ mà phu nhân Tịch bảo tôi giao cho cô. Phu nhân nói, cô Vũ Phi Phi biết dùng nó thế nào.”
Người này chính là người do Dương Tuyết Như cử đến, anh ta vẫn luôn theo dõi chặt chẽ tất cả hành động của Tịch Thần Hạn.
Anh ta đi theo Tịch Thần Hạn đến quán bar, biết Tịch Thần Hạn uống say bí tỉ, liền gọi điện cho Dương Tuyết Như, sau đó Dương Tuyết Như mới gọi cho Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi nhận lấy chai nước suối, cô ta khẽ cong môi lên cười, bên tai cô ta vang lên lời nói lúc nãy của Dương Tuyết Như.
“Nghe nói bây giờ tình cảm giữa Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn bị rạn nứt, hai người đó đang cãi nhau. Tuy tôi không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bây giờ là cơ hội tốt nhất để cháu chen vào.”
“Đúng rồi Phi Phi, rốt cuộc giữa bọn họ xảy ra chuyện gì vậy? Cháu có biết không?”
“Cháu, cháu....cháu không biết.”
Vũ Phi Phi không dám nói cho Dương Tuyết Như biết sự thật, Tịch Thần Hạn đã ra lệnh cho tất cả mọi người không được nói chuyện này ra, nếu bởi vì từ trong miệng cô ta mà truyền đến tai Dương Tuyết Như thì chỉ sợ Tịch Thần Hạn sẽ càng ghét cô ta.
“Được rồi, tôi biết rồi. Giúp tôi chuyển lời cho phu nhân Tịch, tôi rất cám ơn bà ấy.” Vũ Phi Phi nhận lấy chai nước, cô ta nở nụ cười tươi như hoa với anh ta.
“Chỉ cần cô Vũ Phi Phi làm tốt chuyện theo sự sắp xếp của phu nhân thì chính là sự cám ơn tốt nhất giành cho phu nhân.”
Vũ Phi Phi khẽ nở nụ cười, cô ta nhìn về phía cửa của quán bar, “Lần này, tôi nhất định sẽ thành công.”
Nói xong, Vũ Phi Phi liền giẫm giày cao gót, lắc lư cái eo mảnh khảnh của cô ta đi vào quán bar.....
Nhà vệ sinh của quán bar.
Tịch Thần Hạn nôn một trận, sau khi rửa mặt xong vẫn cảm thấy đầu óc choáng váng, ý thức không rõ ràng.
Tuy cảm giác này rất khó chịu, nhưng anh lại rất vui, giống như khiến tất cả những thứ tích tụ trong lòng anh đều biến mất hết vậy, cuối cùng anh cũng có thể cảm thấy nhẹ nhõm.
Anh dìu tay vào tường, lảo đảo đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn không rõ đường phía trước, chỉ cảm thấy anh đâm phải một người, một mùi hương thơm sộc vào mũi anh, bao phủ lấy đầu mũi anh.
Anh được người khác đỡ lấy, cuối cùng anh cũng cảm thấy thế giới xoay tròn đã ổn định hơn một chút, cơ thể cũng được chống đỡ.
Bên tai truyền đến giọng nói dịu dàng của phụ nữ.
“Cậu Thần, anh uống say rồi, em dìu anh đi nghỉ ngơi....”
Tịch Thần Hạn ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút không rõ ràng, chỉ nhìn thấy một gương mặt được trang điểm tinh tế.
“Cô quen biết tôi sao?”
Khuôn mặt của Vũ Phi Phi ửng đỏ, “Em đương nhiên quen biết anh rồi, không chỉ quen biết anh.....”
Còn yêu anh sâu sắc.
Vũ Phi Phi ôm chặt lấy cánh tay của Tịch Thần Hạn, cảm nhận hơi thở trên người anh, còn có xúc cảm khi tiếp xúc với cơ thịt rắn chắc của anh, trong lòng cô ta cảm thấy vui mừng hân hoan.
Cô ta mong chờ bao nhiêu lâu nay, cuối cùng cũng đợi được đến ngày này!
Có thể ôm lấy anh, có thể nhìn anh ở khoảng cách gần như vậy, ngay cả lỗ chân lông ở trên mặt anh cũng có thể nhìn thấy rõ, ngửi rõ được mùi hương nam tính đặc biệt trên người anh....
Tịch Thần Hạn có chút cảm thấy ghét mùi nước hoa nhức mũi trên người cô ta, anh đẩy cô ta ra, nhưng sao sức lực của anh lại trở nên yếu ớt, không thể đẩy cô ta ra được.
Tịch Thần Hạn lảo đảo đi ra ngoài, nhưng bị Vũ Phi Phi kéo lại.
“Cậu Thần, anh say rồi, anh muốn đi đâu vậy?”
“Không cần cô quan tâm....”
“Cậu Thần, em đưa anh lên lầu nghỉ ngơi, anh tắm một cái sau rồi nghỉ ngơi một lúc, sẽ thoải mái dễ chịu hơn nhiều.” Vũ Phi Phi dìu Tịch Thần Hạn đi về phía thang máy.
Anh thực sự rất nặng khiến Vũ Phi Phi dìu rất vất vả, cô ta khó khăn lắm mới dìu anh đi vào thang máy, nhanh chóng ấn nút tầng lầu.
Vũ Phi Phi kéo Tịch Thần Hạn lên phòng, sau đó cô ta và anh cùng nhau ngã nhào xuống giường, cô ta nhanh chóng lật người lại, vùi người vào lồng ngực anh, bắt đầu cởi cúc áo của anh.
Tịch Thần Hạn ghét bị người khác chạm vào mình, anh hất bỏ tay Vũ Phi Phi ra.
“Đừng động vào tôi!”
Vũ Phi Phi cắn môi, nhanh chóng lấy chai nước khoáng từ trong túi ra.
“Cậu Thần, anh uống chút nước trước đã, uống nước sẽ thoải mái hơn nhiều.”
Tịch Thần Hạn đẩy chai nước ra, “Ồn ào quá Vũ Tiểu Kiều, cô có biết tôi không thích nhất là uống nước không?”
Tịch Thần Hạn tức giận hét lên một tiếng, anh lật người một cái nằm bò lên giường.
Vũ Phi Phi nắm chặt nắm đấm lại, sự tức giận và căm hận trong lòng cô ta bộc phát ra, hốc mắt cô ta từ từ trở nên đỏ ửng.
“Vũ Tiểu Kiều! Say đến mức này mà vẫn còn nhớ đến cô ta.”
Vũ Phi Phi kéo khoá váy xuống, cô ta cởi váy ra, bổ nhào vào lòng Tịch Thần Hạn, ôm chặt lấy anh, sau đó cô ta không ngừng hôn lên người anh.
Tịch Thần Hạn tức giận, anh khua khua tay, nhưng vẫn không thể đẩy Vũ Phi Phi ra được, anh không kiềm được mac tức giận quát lên.
“Cô là ai vậy? Cô làm cái gì vậy? Cút!”
Anh cố mở mắt ra, chỉ cảm thấy gương mặt trước mắt rất xinh đẹp rất tinh tế, nhưng không phải là loại anh thích, cũng không phải là gương mặt anh quen biết.
“Cô không phải Tiểu Kiều, cô là ai vậy? Sao cô có thể vào đây được? Cô muốn làm cái gì vậy?”
Toàn thân anh trở nên cảnh giác, anh lật người một cái liền đè lên Vũ Phi Phi rồi bóp vào cái cổ mảnh khảnh của cô ta.
Vũ Phi Phi nhìn thấy sát khí lạnh lẽo cuồn cuộn trong đáy mắt anh, khiến trái tim cô ta sợ đến mức đột nhiên co rút lại, toàn thân không ngừng run rẩy.
“Cậu.....cậu Thần, là em!”
“Anh buông em ra.....đau quá.....”
“Em sắp....không thể thở nữa rồi....”
Vũ Phi Phi ra sức vùng vẫy, may mà bây giờ Tịch Thần Hạn say rồi, không có mấy sức lực, cuối cùng cô ta cũng đẩy được anh ra, nhanh chóng chạy đến góc giường, cô ta đỡ lấy cái cổ không ngừng run rẩy nhìn anh.
Tịch Thần Hạn nheo đôi mắt lạnh lùng của mình lại, trong chốc lát ý thức của anh trở nên tỉnh táo, cuối cùng anh cũng nhận ra người phụ nữ này là ai, anh lạnh lùng hét lên một câu, khoé miệng anh cong lên thành một nụ cười tàn ác và kinh bỉ.
“Vũ Phi Phi, hoá ra là cô.”
“Cô thật có bản lĩnh, lại có thể xông vào phòng của tôi.” Anh hoàn toàn không nhớ được là anh bị Vũ Phi Phi dìu vào phòng giành cho khách.
Vũ Phi Phi trở nên hoảng hốt, cô ta không ngừng lắc đầu, “Không phải đâu cậu Thần, là do anh.....anh say rồi, em giúp anh dìu anh vào đây.....”
Tịch Thần Hạn đột nhiên bổ nhào đến, doạ cho Vũ Phi Phi sợ thét toáng lên.
“A.......”
“Em sai rồi cậu Thần!”
Vũ Phi Phi bị doạ đến mức nhắm chặt mắt vào, bên tai cô ta truyền đến một tiếng kêu khó chịu, đợi đến khi cô ta mở mắt ra thì Tịch Thần Hạn đã say đến mức ngã xuống giường, không hề động đậy nữa.
Vũ Phi Phi thở phào một hơi, cô ta khẽ chạm vào Tịch Thần Hạn, nhưng anh vẫn không hề động đậy.
“Cậu Thần, cậu Thần?”
Vũ Phi Phi chán nản ném cái gối ở bên cạnh tay, “Cơ hội tốt như vậy mà anh lại say thành bộ dạng này.”
Cô ta nhớ đến chai nước khoáng kia, cô ta nhanh chóng nhặt chai nước lên, nhưng nước ở bên chóng đã bị đổ hết ra thảm.
“Đáng chết!”
Vũ Phi Phi mắng lên một tiếng, cô ta nhìn về phía Tịch Thần Hạn đã say đến mức mơ mơ màng màng, cô ta buồn phiền nghiến răng.
“Tại sao? Ở trong lòng anh chỉ có Vũ Tiểu Kiều vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!