Vũ Tiểu Kiều theo lời hẹn đến nhà hàng, Vũ Kiến Trung đã ở đó đợi cô.
Cô bước đến liền nhìn thấy gương mặt nặng nề của Vũ Kiến Trung.
Vũ Tiểu Kiều ngồi xuống.
Vũ Kiến Trung hỏi cô muốn ăn cái gì.
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, “Tôi không đói, có chuyện gì thì đi thẳng vào chủ đề đi.”
Vũ Kiến Trung suy nghĩ một lúc liền lộ ra vẻ khó xử nói, “Tiểu Kiều, bố biết, mấy năm nay bố đã mắc nợ con.”
“Không phải tôi, là mắc nợ anh trai.” Giọng nói của Vũ Tiểu Kiều trở nên lạnh lùng.
Cô đối với Vũ Kiến Trung không có quá nhiều lời oán trách, nhưng sự tuyệt tình tuyệt nghĩa của ông ta đối với anh trai khiến cô không thể không oán trách người bố ruột là ông ta.
“Bố biết, bố đối xử với anh con có chút không tốt, nhưng những việc mà bố có thể làm trọn nghĩa thì bố vẫn đang chịu trách nhiệm, việc có thể làm thì bố đều làm, còn lại thì chỉ có thể làm theo sức lực của mình.”
Vũ Tiểu Kiều giậm chân đứng dậy, “Nếu ông đến tìm tôi là để tôi nghe những lời đùn đẩy trách nhiệm này, vậy thì chủ đề của chúng ta có thể kết thúc được rồi.”
“Tiểu Kiều, con ngồi đi, ngồi đi.”
Vũ Kiến Trung nhanh chóng kéo Vũ Tiểu Kiều ngồi xuống, thái độ của ông ta rất khiêm nhường.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy trên mặt ông ta cũng có những nếp nhăn hằn sâu thì trong lòng cô đột nhiên lại cảm thấy không nỡ.
Cô ngồi xuống, cúi đầu nhìn cốc trà sữa khoai môn bốc khói nghi ngút ở trước mặt, đột nhiên có một cơn chua xót khổ sở xộc đến tim cô.
Cô còn nhớ khi nhỏ, có một lần cô tan học, Vũ Kiến Trung đến đón cô, ông ta dẫn cô đến một quán trà sữa vô cùng đẹp, gọi một cốc trà sữa khoai môn rất ngon cho cô.
Lúc đó cô rất vui mừng, bởi vì cô chưa từng được đến quán trà sữa nào đẹp như vậy, cũng chưa từng uống cốc trà sữa nào ngon như vậy.
Cô vẫn còn nhớ, lúc đó bố cô nói với cô, “Tiểu Kiều thích thì sau này bố sẽ thường xuyên dẫn con đến đây.”
Sau này, cô mong chờ rất lâu, nhưng ông ta cũng không đến đón cô tan học nữa, cũng không đưa cô đi uống cốc trà sữa khoai môn nào nữa.
Đợi đến sau này, khi cô uống lại trà sữa khoai môn thì cũng không còn có mùi vị như lúc nhỏ nữa.
Mấy năm nay, cô rất nhớ nhung mùi vị đó, nhưng cũng chỉ là nhớ nhung một chút mà thôi.
“Bố nhớ con thích uống trà sữa khoai môn nhất.”
“Hoá ra ông vẫn còn nhớ.” Vũ Tiểu Kiều đẩy cốc trà sữa sang một bên.
“Đương nhiên nhớ rồi, lúc đó con cũng chỉ cao có như vậy, uống xong một cốc còn muốn uống thêm cốc nữa, sau đó uống đến mức ôm bụng đi nhà vệ sinh.” Vũ Kiến Trung nói đến đây liền bật cười.
“Đó là khi nhỏ, bây giờ đã không thích nữa rồi.”
“Tiểu Kiều....”
Vũ Kiến Trung cúi thấp đầu xuống, “Bố biết, bố có lỗi với hai anh em con.”
“Vậy còn mẹ thì sao?”
Biểu cảm của Vũ Kiến Trung run rẩy giây lát, “Bố và mẹ con....là thật sự không còn tình cảm gì nữa rồi nên mới chia tay.”
“Nhưng phiên bản mà tôi biết không phải như vậy.”
“Đó là lời nói một phía của mẹ con.”
“Nếu như thật sự là lời nói một phía của mẹ, vậy việc con và Vũ Phi Phi đẻ không cách nhau mấy ngày thì giải thích như thế nào?”
Vũ Kiến Trung lập tức không biết nói gì.
“Tôi không muốn hỏi và cũng không muốn tham gia vào chuyện của thế hệ trước, nhưng thời gian cách hơn hai mươi năm, nếu ông nói mắc nợ tôi thì có phải là có chút quá muộn rồi không?”
“Tiểu Kiều, năm đó mẹ con bởi vì chuyện của con mà cứ luôn cãi nhau với bố, oán trách bố đủ kiểu, mẹ con oán hận bố, đem hết tất cả lỗi sai đổ hết lên người bố.”
Bố vừa phải làm việc, vừa phải nghe mẹ con oán trách, còn phải dẫn anh trai con đi khắp nơi khám bệnh, bố rất mệt.”
“Lúc đó bố còn phải đối mặt với cuộc sát hạch lên chức, công việc thật sự rất bận, không có thời gian.”
“Bà ấy luôn cảm thấy, bố ở bên ngoài có phụ nữ nên đã chạy đến cơ quan bố để làm loạn, còn khóc lóc nói bố bỏ rơi vợ con....con không biết, mẹ con mấy năm đó giống như một kẻ điên thần kinh có vấn đề, khiến người khác không thể thở được.”
“Bố thật sự bị bà ấy ép cho sắp phát điên mất rồi, nên mới lựa chọn ly hôn với bà ấy....”
“Cho dù mẹ tôi như thế nào thì ở trong mắt tôi, bà ấy là một người mẹ tốt tuyệt đối không bỏ rơi con mình, tôi không cho phép ông nói bà ấy như vậy.” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.
“Bố không nói bà ấy không tốt, chỉ là đang miêu tả lại cách nhìn của bố đối với bà ấy. Có lẽ bà ấy là một người mẹ tốt, nhưng thật sự không phải là người vợ tốt.
“Bố cũng không muốn nói đến chuyện đã qua, đó đều là những chuyện khi còn trẻ, nhưng mà sau này, sau khi bố và mẹ con ly hôn thì bà ấy lại thường xuyên đến tìm bố, chuốc say bố.....”
Vũ Kiến Trung nhìn Vũ Tiểu Kiều, không nói tiếp.
Ý không nói cũng rõ, chính là do chuốc say, nên sau này có Vũ Tiểu Kiều.
“Bố biết bà ấy căm hận bố, có những lúc bố cũng không thể nào đối mặt với bà ấy, bởi vì nhìn thấy bà ấy thì sẽ khiến bố cảm thấy áp lực.”
“Tôi nghĩ hôm nay bố đến tìm tôi, chắc không phải vì muốn cùng tôi bàn luận về mẹ chứ?” Vũ Tiểu Kiều cắt ngang lời nói của Vũ Kiến Trung.
Cho dù mẹ như thế nào thì bà ấy đều không hy vọng nghe thấy người khác nói xấu bà ấy.
Đây là sự bảo vệ tối thiểu đối với mẹ.
“Đúng, thực sự không phải vì chuyện này.” Vũ Kiến Trung nói.
“Vậy thì đi thẳng vào chủ đề đi.”
Vũ Kiến Trung Kiến do dự rất lâu, sau đó đèn nén giọng nói hỏi, “Tiểu Kiều, con và Cung Cảnh Hào....”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy chấn động, sau đó cô cười nói, “Phi Phi nói gì với ông đúng không?”
“Không có.”
“Ông vẫn đang bảo vệ nó.”
“Thật sự không có, tuy Phi Phi bướng bỉnh, nhưng dù sao hai con cũng là chị em, bố vẫn hy vọng nhìn thấy quan hệ của bọn con trở nên hoà hợp.”
Vũ Tiểu Kiều bật cười, “Cuối cùng bố vẫn bảo vệ nó hơn, dù sao từ nhỏ lớn lên ở bên cạnh thì tình cảm cũng sâu đậm hơn một chút.”
“Con cũng là con gái bố.”
“Nhưng tôi không lớn lên ở bên cạnh ông, nói thẳng ra, nếu không vì tôi và Thần Hạn đính hôn thì bố con chúng ta ngay cả cơ hội ngồi đây uống trà cũng không có.”
“Tiểu Kiều....” Vũ Kiến Trung áy náy đến mức giọng nói trở nên nghẹn ngào.
“Cho nên, cho dù Vũ Phi Phi nói cái gì, bố cũng đều lựa chọn không mảy may nghi ngờ mà tin tưởng. Vậy thì bố có hỏi tại sao tôi bị nghi ngờ có quan hệ với Cung Cảnh Hào không? Nguyên nhân là cái gì? Lại là ai đặt bẫy tôi, để tôi rơi vào trong bẫy?”
“Tôi cũng muốn hoà thuận với em gái, nhưng nó không nghĩ như vậy, tôi cứ luôn nhẫn nhịn và nhân nhường, nhưng lại là khiến nó càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn”.
Vũ Kiến Trung chau mày lên, “Tiểu Kiều, con nói cho bố biết, rốt cuộc là như thế nào vậy?”
“Tôi vốn không muốn nhắc đến mấy chuyện này, dù sao ảnh hưởng rất không tốt, nhưng nếu ông đã nghe được một phiên bản khác thì không bằng tôi lại nói cho ông nghe một phiên bản.”
Vũ Tiểu Kiều kể lại một lần chuyện cãi nhau với Vũ Phi Phi ở nhà ăn, điện thoại mất tích, bởi vì đi tìm điện thoại mà vào nhầm thư viện bị người khác nhốt lại, sau đó Cung Cảnh Hào tìm đến.
Nhưng chỉ duy nhất không nói đó là chuyện cô bị trúng thuốc ngủ.
“Nếu như Vũ Phi Phi không tham gia vào tất cả chuyện này, vậy thì tôi muốn biết điện thoại của tôi là do ai ăn trộm, là do ai gửi tin nhắn cho Cung Cảnh Hào.”
Vũ Kiến Trung nghe thấy những chuyện này thì đã tức giận đến mức toàn thân không khống chế được mà không ngừng run rẩy.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!