Vũ Kiến Trung dẫn theo Vũ Phi Phi và Tôn Hồng đến nhà thăm hỏi.
Bọn họ lấy lý do là đến thăm Vũ Thanh Tùng, còn mang rất nhiều quà đến.
Bình thường hai nhà rất ít khi gặp nhau, bây giờ gặp nhau thì vô cùng kỳ quặc.
Đặc biệt là Vũ Phi Phi, dưới sự ép buộc của Vũ Kiến Trung, cô ta không thể không làm ra dáng vẻ ngoan ngoãn, khiến Vũ Tiểu Kiều thực sự cảm thấy chán ghét.
Nhưng Cao Thúy Cầm lại không ra lệnh đuổi khách, nên Vũ Tiểu Kiều cũng không thể nói được cái gì hết.
Mỗi lần Vũ Thanh Tùng gặp Vũ Kiến Trung thì đều tỏ ra vô cùng thân thiết, anh ta quấn lấy Vũ Kiến Trung, còn cứ luôn nhìn Vũ Kiến Trung rồi cười.
Vũ Kiến Trung mấy năm nay cũng không có tình cảm gì với Vũ Thanh Tùng.
Nhưng dù sao cùng chung một dòng máu, nên sau khi gặp nhau theo bản năng cũng nảy sinh sự thân thiết, đủ để che phủ đi sự xa cách hằng ngày, vượt qua sự thân thiết trong tưởng tượng.
Đặc biệt là khi nhìn thấy con trai của mình cười với mình tươi như hoa như vậy, trong lòng Vũ Kiến Trung bỗng nhiên cảm thấy xót xa.
“Tùng Tùng ngoan, Tùng Tùng ngoan.”
Vũ Kiến Trung nắm chặt lấy tay của Vũ Thanh Tùng.
Vũ Thanh Tùng dựa người vào vai Vũ Kiến Trung, giống như một đứa trẻ nũng nịu.
Tôn Hồng rất không vui, nhưng trên mặt bà ta vẫn giữ nụ cười tự nhiên.
“Rốt cuộc cũng là bố con ruột, vừa gặp mặt đã thân thiết như vậy.” Tôn Hồng nói.
“Bố con gặp nhau không thân thiết, lẽ nào thân thiết với người ngoài sao?” Cao Thúy Cầm không hài lòng, phản bác nói.
Tôn Hồng nhìn Lí Thành Sơn một cái, “Không phải cũng rất thân thiết với người ngoài sao? Nói giống như không có bố ruột thì không được vậy. Trong xã hội này, ai rời khỏi ai mà không sống được chứ.”
“Sống thì vẫn sống, chỉ là không biết, liệu lương tâm của một số người có bị bất an hay không?”
“Hỏi lòng không hổ thẹn, đương nhiên lương tâm sẽ yên ổn rồi, chỉ sợ có một số người cứ luôn cảm thấy người khác giống như đang mắc nợ mình vậy, không ngừng đòi nợ.”
Vũ Kiến Trung thấy Tôn Hồng và Cao Thuý Cầm mỗi người một câu nói kháy nhau, “Được rồi, hiếm lắm mới tụ tập với nhau, nói một chút chuyện vui đi.”
“Tiểu Kiều và cậu Thần sắp kết hôn rồi, Thuý Cầm cũng sẽ tham dự, chúng ta nên bàn bạc kĩ với nhau, đừng để đến lúc đó làm trò cười cho người ngoài xem.”
“Con gái tôi kết hôn, các người đến góp vui làm cái gì chứ?” Cao Thuý Cầm không vui nói.
“Tiểu Kiều cũng là con gái tôi, bà có thể bình tĩnh hoà nhã nói chuyện một lần không?” Vũ Kiến Trung tức giận đập mặt bàn.
Lí Thành Sơn không vui nói, “Đây là nhà tôi, ông đến nhà tôi làm ra vẻ cái gì chứ!”
Tôn Hồng cũng không vui, giậm chân đứng dậy, “Chúng tôi mang theo quà đến, cả nhà đến thăm hỏi, còn tưởng rằng có thể đổi lấy một vẻ mặt tươi cười, không ngờ rằng lại là sự hờ hững và lạnh nhạt.”
“Bố, chúng ta đi thôi, bây giờ người ta cảm thấy chúng ta đang với cao đến bọn họ.” Vũ Phi Phi kỳ quái trợn trừng mắt lên.
Vũ Phi Phi đứng dậy đi ra ngoài.
Cao Thuý Cầm đứng dậy, nhìn bóng lưng của Vũ Phi Phi nói, “Được rồi, nếu đã đến rồi thì ở lại nói chuyện tử tế đi.”
Vũ Tiểu Kiều nghi hoặc nhìn mẹ mình, cô luôn thấy ánh mắt của mẹ cô có chút kỳ lạ, nhưng lại không nói ra được là kỳ lạ ở chỗ nào.
Vũ Phi Phi quay đầu lại nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái, cô ta che giấu đi sự căm hận ở trong khoé mắt nhưng cô ta muốn che giấu mà không che giấu được.
Vũ Tiểu Kiều cũng mặt nặng mày nhẹ với Vũ Phi Phi.
Mục đích chính mà lần này Vũ Kiến Trung đến là hy vọng có thể xoa dịu mâu thuẫn với Cao Thuý Cầm, hy vọng ở tiệc kết hôn thì bà ta đừng mặt nặng mày nhẹ, khiến mọi người suy đoán quan hệ của bọn họ không hoà thuận.
Vũ Kiến Trung phải bảo vệ tốt hình tượng của thị trưởng của ông ta.
Cao Thuý Cầm không nói gì, coi như ngầm đồng ý, bà ta sẽ không ở trước mặt mọi người gây khó dễ cho Vũ Kiến Trung.
Lí Thành Sơn liếc Vũ Kiến Trung một cái, hừm một tiếng, “Bây giờ Tiểu Kiều có tiền đồ thì nịnh hót tìm đến tận cửa, khi Tiểu Kiều còn nhỏ thì ông có từng quan tâm đến nó khi nó bị ốm, đi học hay ăn mặc không?”
“Bây giờ có thể thơm lây được từ nó thì nhanh chóng chạy đến nịnh hót muốn mượn quyền quyền thế của nó để đạt được lợi ích của mình, tôi chưa từng thấy người bố nào như vậy.”
Vũ Kiến Trung đương nhiên sẽ không cãi nhau với Lí Thành Sơn, ông ta chỉ trợn trừng mắt lên nhìn Lí Thành Sơn một cái.
Nhưng Tôn Hồng thì không nuốt được cục tức này, Lí Thành Sơn chỉ là một con bạc chơi bời lêu lổng, dựa vào cái gì mà khinh thường bọn họ.
“Tiền thuốc mấy năm nay của Vũ Thanh Tùng, mỗi tháng ông ấy chuyển cho nó tiền nuôi dưỡng, chúng tôi đã chuyển thiếu bao giờ chưa?”
“Vũ Thanh Tùng là một tên khờ, ngoài việc uống thuốc, vốn không có chỗ cần tiêu tiền, tiền nuôi dưỡng chuyển cho các người thì không phải để cho các người tiêu sao?”
“Chuyện này có gì khác với việc đào tiền của chúng tôi để nuôi cả nhà mấy người. Bây giờ Vũ Tiểu Kiều sắp gả vào nhà quyền thế rồi, sao mấy người lại tự cao tự đại khinh thường người khác như vậy?”
Tôn Hồng bốp chát nói một tràng dài, bà ta có dáng vẻ của người đàn bà chanh chua tuyệt đối một chọi một.
“Bà nói ai là tên khờ.” Cao Thuý Cầm chỉ vào Tôn Hồng, sắc mặt nghiêm lại, “Bà thử nói Tùng Tùng là tên khờ lần nữa xem nào.”
“Tôi nói sai sao? Nó không phải là một tên khờ.....”
Một tiếng “bộp” vang lên giòn giã.
Cao Thuý Cầm tát một cái bạt tai lên mặt của Tôn Hồng, lập tức cả thế giới đều trở nên yên tĩnh.
Sau đó, truyền đến một tiếng hét chói tai.
“A.....”
“Cao Thuý Cầm, bà là cái đồ đê tiện không biết xấu hổ, bà dám đánh tôi.”
Vũ Phi Phi cũng không thể nhẫn nhịn được, “Bà dám đánh mẹ tôi.”
Vũ Phi Phi xông lên hung hăng đẩy Cao Thuý Cầm ra.
Vũ Tiểu Kiều cũng nhanh chóng bổ nhào lên, “Vũ Phi Phi, mà dám ra tay với mẹ tao.”
“Tao động tay với mẹ mày thì sao? Hai mẹ con mày chính là đồ đê tiện.” Vũ Phi Phi chỉ vào bọn họ, giọng nói trở nên sắc bén.
“Vũ Phi Phi, bình thường mày bắt nạt tao thì tao có thể nhẫn nhịn, nhưng mày lại dám sỉ nhục mẹ tao.” Vũ Tiểu Kiều giơ tay lên định tát vào mặt Vũ Phi Phi.
Nhưng không ai ngờ rằng, Cao Thuý Cầm lại kéo tay của Vũ Tiểu Kiều ra, bà ta có chút bị tổn thương nhìn Vũ Tiểu Kiều.
“Tiểu Kiều, không cho phép con ra tay với em gái.”
“Mẹ?”
Vũ Tiểu Kiều khó có thể tin được nhìn Cao Thuý Cầm.
“Được rồi, đừng cãi nhau nữa.” Vũ Kiến Trung tức giận quát lên một câu.
Tôn Hồng ôm lấy mặt bên sưng đỏ, bà ta căm hận đến mức hốc mắt ửng đỏ, nhưng ở trước mặt Vũ Kiến Trung thì bà ta không thể không nhất nhịn.
“Tiểu Kiều, vốn dĩ bố dẫn Phi Phi đến là muốn nó xin lỗi con.”
“Phi Phi, lại đây xin lỗi chị con đi.”
Bây giờ Vũ Phi Phi căm hận đến mức trái tim trở nên đau đớn, sao cô ta có thể xin lỗi Vũ Tiểu Kiều chứ?
“Mau lại đây.” Vũ Kiến Trung quát lên một câu.
Vũ Phi Phi không thể không nghiến răng nghiến lợi nói một tiếng, “Xin lỗi.”
“Tôi không chấp nhận!” Vũ Tiểu Kiều lạnh lùng nói.
Vũ Phi Phi lập tức tức đến mức ánh mắt sắc như dao.
“Tiểu Kiều, em gái con không hiểu chuyện, bố thay mặt nó xin lỗi con.” Vũ Kiến Trung khó xử nói.
“Bố thật sự hy vọng hai đứa có thể chung sống hoà thuận với nhau, không tính toán chuyện trước đây, làm một cặp chị em hoà thuận.”
Vũ Tiểu Kiều đứng ở trước mặt Cao Thuý Cầm, làm ra tư thế bảo vệ, “Tôi không quan tâm nó làm gì tôi, nhưng hôm nay nó đẩy mẹ tôi, lại lên tiếng sỉ nhục bà ấy, tôi tuyệt đối không tha thứ cho nó.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!