Tịch Thần Hạn nhận được điện thoại của Đường Khải Hiên liền đứng ngồi không yên.
Anh đang họp đàm phán hợp đồng với đối tác, lông mày anh chau chặt lại, tinh thần không tập trung, ngay cả đối phương nói gì thì anh cũng không nghe lọt nổi một chữ nào vào tai.
Anh đột nhiên đứng dậy, đi ra khỏi phòng họp, khiến mọi người trong phòng họp đưa mắt nhìn nhau.
“Chuyện gì vậy?”
“Đang đàm phán hợp đồng, tại sao đột nhiên lại rời đi vậy?”
“Không phải cậu Thần không muốn đàm phán nữa sao?”
“Cậu Thần có chuyện, cuộc họp tạm dừng.” Đông Thanh an ủi một câu rồi nhanh chóng đuổi theo ra ngoài.
Tịch Thần Hạn đứng ở bên ngoài cửa, không ngừng gọi điện cho Vũ Tiểu Kiều.
Nhưng đầu điện thoại bên kia vẫn luôn tắt máy.
Anh càng cảm thấy bất an hơn.
Anh dặn dò Đông Thanh một câu, “Chuyện còn lại, giao cho cậu giải quyết.”
“Cậu chủ, hạng mục lớn như vậy, tôi thật sự không làm chủ được....”
Đông Thanh còn chưa nói xong, Tịch Thần Hạn đã sải bước đi ra ngoài.
“Cậu chủ!”
Tịch Thần Hạn ngay cả đầu cũng không quay lại.
Dung Thành cách thành phố Kinh Hoa mấy trăm cây số, trên đường đi Tịch Thần Hạn đều lái xe ở tốc độ nhanh nhất, anh chỉ muốn bay về với tốc độ nhanh nhất.
……
Đường Khải Hiên xông vào quán bar.
Anh ta đánh đấm vài cái liền quật ngã hai nhân viên phục vụ kia.
Hai nhân viên phục vụ kia nằm dưới đất, không ngừng kêu rên, trong miệng còn không phục kêu gào.
“Mày là ai vậy? Mày dám ra tay đánh người sao?”
“Chúng tôi sẽ báo cảnh sát, có người ra tay đánh người.”
Ánh mắt sáng rực của Đường Khải Hiên nhìn Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ một cái, thấy bọn họ bình yên vô sự, quần áo trên người cũng rất nguyên vẹn, lúc này anh ta mới thở phào một hơi.
Anh ta xông đến chỗ hai nhân viên phục vụ kia, lại hung hăng đá hai phát.
“Tôi là bác sĩ, sau khi bị thương nặng thì sẽ phụ trách chữa trị cho hai người.”
Đường Khải Hiên nói xong, lại hung hăng đá hai phát nữa.
Hai nhân viên phục vụ kia đau đến mức gào thét lên.
Bọn họ cảm thấy xương sườn của mình như bị gãy, đau đến mức mồ hôi đổ đầy đầu.
“Nhưng sau khi giúp hai người chữa trị xong thì tôi sẽ lại bẻ gãy xương của hai người, sau đó lại giúp hai người chữa khỏi.”
“Nếu như thực sự không chữa khỏi được thì tôi sẽ trả đủ cho hai người chi phí bồi thường.”
Đường Khải Hiên nói xong lại đấm hai nắm đấm xuống, giọng nói rất hung tàn.
“Còn muốn báo cảnh sát nữa không?”
Hai nhân viên phục vụ kia bị doạ đến mức sắc mặt trở nên trắng bệch, bọn họ bịt lấy chỗ đau rồi không ngừng lắc đầu.
“Không báo cảnh sát nữa, không.....không báo nữa.”
Đường Khải Hiên kéo cái ghế ở bên cạnh lên, hung hăng đập vào hai nhân viên phục vụ kia, sau đó mới vứt ghế xuống, đi về phía Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ.
“Không sao chứ?”
Ánh mắt của anh ta trở nên dịu xuống, khác hoàn toàn với dáng vẻ hung dữ đánh người lúc nãy.
“Không....không sao.”
Cô chưa từng nghĩ một Đường Khải Hiên từ trước đến nay chữa bệnh cứu người, đối xử với mọi người thân thiết, lại có một mặt bạo lực như vậy.
An Tử Dụ cũng tỉnh rượu hơn một chút, cô ta nhìn Đường Khải Hiên, “Sao anh lại đến đây vậy?”
“Tôi quen cô sao?” Giọng nói của Đường Khải Hiên trở nên lạnh lùng.
“Tôi là đến giải cứu vợ chưa cưới của bạn tôi.”
An Tử Dụ lảo đảo một bước, Đường Khải Hiên vẫn là theo bản năng đưa tay ra đỡ lấy An Tử Dụ.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn bọn họ.
Tuy cũng biết chuyện bọn họ giả vờ làm người yêu mấy ngày, nhưng xem trạng thái hình như quan hệ của bọn họ không đơn giản như vậy.
An Tử Dụ đẩy Đường Khải Hiên ra.
“Cám ơn lòng tốt của anh, nhưng tôi không muốn tiếp nhận tình cảm tốt đẹp của anh.”
“Tiểu Kiều, chúng ta đi.”
Khóe mắt của Đường Khải Hiên hơi hơi nheo lên, sau đó anh ta từ từ buông cô ta ra rồi nhàn nhạt mỉm cười, nói với Vũ Tiểu Kiều.
“Đi thôi, tôi thay mặt Thần Hạn đến đón cô.”
“Vẫn là nên đưa Tử Dụ về nhà trước, cậu ấy say rồi.” Vũ Tiểu Kiều đỡ An Tử Dụ.
Đường Khải Hiên liếc An Tử Dụ một cái, tuy ánh mắt của anh ta rất lạnh lùng, nhưng vẫn có thể nhìn thấy rõ sự quan tâm thấp thoáng ở trong đáy mắt anh ta.
“Nếu thuận đường thì có thể.”
Đường Khải Hiên không quan tâm đến sự phản đối của An Tử Dụ, đỡ lấy cô ta.
Khi rời đi, Đường Khải Hiên liếc hai nhân viên phục vụ ở dưới đất một cái, “Tôi nhớ kĩ hai người rồi.”
Hai nhân viên phục vụ kia bị dọa đến mức run cầm cập.
Hai bọn họ ở trong lòng lẩm bẩm, Tiểu Kiều, Tử Dụ...
Đột nhiên, bọn họ mở to mắt ra, lập tức bị dọa cho sợ mất mật.
“Chẳng trách thấy quen mắt, không phải bọn họ là...”
“Không phải là.....hai người gần đây rất hot trên báo sao?”
“Vợ chưa cưới của cậu Thần của Kinh Hoa, cô cả nhà họ An...”
Hai nhân viên phục vụ kia hoàn toàn mềm nhũn ngã xuống đất, bọn họ đột nhiên nhìn thấy thần chết đã đến trước mặt bọn họ rồi.
Đường Khải Hiên dìu An Tử Dụ đi ra khỏi quán bar, đột nhiên trước mặt liền nhìn thấy một người đàn ông nho nhã.
Ánh mắt của anh ta nhìn rất điềm đạm, vẻ mặt hơn mỉm cười, nhìn rất nhẹ nhàng, dịu dàng như ngọc.
“Tử Dụ, anh đến đón em.”
Người này chính là Thẩm Tinh Châu.
Chồng chưa cưới hiện tại của An Tử Dụ.
Cả người Đường Khải Hiên đều ngớ ra, cánh tay đang dìu An Tử Dụ, phản ứng theo bản năng tăng thêm sức lực.
An Tử Dụ bị đau nên chau mày lên, “Anh nắm làm đau tôi rồi.”
Đường Khải Hiên hoảng hốt, nhanh chóng buông tay ra.
An Tử Dụ thực sự đứng không vững, cô ta lảo đảo chuẩn bị ngã xuống, Thẩm Tinh Châu tiến lên phía trước ôm lấy An Tử Dụ.
“Cám ơn anh, bây giờ tôi chăm sóc cô ấy là được.” Thẩm Tinh Châu rất lịch sự nở nụ cười.
Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn tỉnh rượu, nhìn Thẩm Tinh Châu khiêm nhường lịch sự như vậy thì cô rất kinh ngạc.
Đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy chồng chưa cưới trong truyền thuyết của An Tử Dụ.
Tuy nhìn thì không tệ, nhưng cô vẫn luôn cảm thấy có chỗ nào đó chưa đủ vị cho lắm.
Cảm giác này rất vi diệu, nói không rõ được là đến từ đâu.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều lẩm bẩm một lúc thì Thẩm Tinh Châu đã dìu An Tử Dụ rời đi.
Vũ Tiểu Kiều muốn đuổi theo, nhưng bị Đường Khải Hiên ngăn cản.
“Đó là chồng chưa cưới của cô ta.”
Vũ Tiểu Kiều nghiêng đầu lại nhìn Đường Khải Hiên.
Ánh mắt của anh ta cứ luôn nhìn chằm chằm vào bóng lưng của An Tử Dụ, mãi mà không thu về.
“Sao tôi cứ cảm thấy, trong lời nói của anh hơi chua vậy?” Vũ Tiểu Kiều nói.
Đường Khải Hiên cười chế giễu, “Cô nhầm sao?”
Vũ Tiểu Kiều lắc lắc đầu, “Rất chua.”
“Tôi khẳng định rằng cô nhầm rồi.”
“Thật sự rất chua.”
“Tôi đã nói là cô nhầm rồi mà!” Đường Khải Hiên nổi giận.
Đúng lúc này xe của Tịch Thần Hạn đột nhiên dừng trước mặt Vũ Tiểu Kiều và Đường Khải Hiên, Tịch Thần Hạn sải bước xuống xe.
Ánh sáng còn sót lại của hoàng hôn chiếu xuống gương mặt đẹp trai của anh, nhìn càng u ám sợ hãi.
Đường Khải Hiên kinh ngạc nhìn Tịch Thần Hạn, “Không phải cậu đang ở Dung Thành đàm phán hợp đồng sao?”
Đường Khải Hiên phản ứng theo bản năng nhìn đồng hồ trên tay một cái.
Dung Thành cách thành phố Kinh Hoa mấy trăm cây số, Tịch Thần Hạn dùng thời gian một tiếng để quay trở về.
“Cậu bay về sao?”
“Ai cho phép cậu nổi giận với người phụ nữ của mình.” Ánh mắt lạnh lùng mang theo tia sắc nhọn khiến người khác bị thương của Tịch Thần Hạn nhìn vào Đường Khải Hiên.
Đường Khải Hiên vẻ mặt bất lực, “Mình không có nổi giận.”
Tịch Thần Hạn kéo Vũ Tiểu Kiều đến bên cạnh, “Lớn tiếng nói chuyện cũng không được.”
“Được, mình sai rồi.” Đường Thần Hạn ôm một bụng tức, không có chỗ nào để trút căm phẫn.
Anh ta quay người xông vào quán bar, muốn dùng hai tên nhân viên phục vụ đã mềm nhũn ngã ở dưới đất không đứng lên nổi kia để trút căm phẫn.
Nhưng Tịch Thần Hạn đã nhanh hơn anh ta một bước, lại hung hăng đánh hai tên kia một trận.
Hai tên nhân viên phục vụ kia đau đến mức lăn lộn trên nền đất, khóc lóc gào thét xin tha thì Tịch Thần Hạn mới tha cho bọn họ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!