Trong đêm.
Vũ Tiểu Kiều ngủ không được yên giấc, cô lâu lâu lại lật người, trong miệng khẽ lẩm bẩm.
“Mẹ, mẹ đừng trách con, mẹ....”
“Mẹ.....”
“Đừng đi......”
Tịch Thần Hạn muốn lắc cho cô tỉnh lại, nhưng cô lại lật người một cái ôm chặt lấy anh.
“Đừng đi, đừng bỏ rơi con....”
Tịch Thần Hạn ngớ người mấy giây, sau đó mới từ từ ôm chặt lấy cô.
“Không đi, không bỏ rơi cô.”
Cô ôm chặt lấy anh hơn, khuôn mặt cô vùi vào trong lòng anh, giống như một đứa trẻ đi tìm sự ấm áp.
Anh trở nên mềm lòng, thoải mái ôm lấy cô.
Anh bắt chước dáng vẻ khi anh còn nhỏ mẹ anh vỗ anh mà khẹ nhàng vỗ lưng cô.
Cô dần dần trở nên yên tĩnh, rồi chìm vào giấc ngủ.
Anh cúi đầu xuống nhìn cô, anh muốn gác một chân lên người cô.
Đó là tư thế ngủ thoải mái nhất và là tư thế mà anh thích nhất.
Nhưng anh lo lắng sẽ khiến cô tỉnh giấc, anh suy nghĩ một lúc cuối cùng chỉ có thể nhẫn nhịn, cơ thể anh trở nên cứng đờ, để mặc cô ôm lấy anh, gối đầu lên cánh tay của anh.
……
Buổi sáng ngày hôm sau.
Vũ Tiểu Kiều từ từ tỉnh lại từ trong giấc mơ ngọt ngào, cô vươn thẳng eo một cái.
“Thoải mái quá, ngủ thật là ngon.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn Tịch Thần Hạn ở bên cạnh một cái, anh vẫn chưa tỉnh lại, cô dè dặt lại gần anh.
Cô nhẹ nhàng hôn một cái lên môi anh, sau đó từ từ chạy trốn.
Giọng nói của Tịch Thần Hạn đột nhiên truyền đến từ phía sau.
“Trêu chọc tôi xong lại muốn chuồn mất sao?”
Sống lưng của Vũ Tiểu Kiều trở nên cứng đờ, “Cái gì? Trêu chọc anh sao? Lúc nào vậy? Sao tôi không biết vậy?”
“Cô tưởng rằng tôi không biết sao?” Giọng nói của Tịch Thần Hạn trở nên lạnh lùng.
Cô nhanh chóng lắc đầu xua tay, “Không có, không có, thật sự không có, tôi....hơi đau đầu, tôi đi rửa mặt.”
Cô đang định xuống giường chuồn mất thì
đôi chân dài của anh vươn ra kéo cô lại.
Đôi chân dài cô anh vô cùng có lực, cô vốn không thoát ra khỏi được.
“Tôi thật sự bị đau đầu, ôi trời ơi, đau quá.” Cô ôm lấy đầu, vẻ mặt có biểu cảm đau đớn khổ sở.
Tịch Thần Hạn nằm thẳng người lại, cũng không đứng dậy, đôi chân to dài của anh cũng không buông tha cho cô.
“Có bản lĩnh uống rượu thì đừng sợ đau đầu sau khi tỉnh rượu.” Anh có dáng vẻ muốn tính sổ với cô.
“Tôi không dám uống nữa, còn không được sao.” Cô lẩm bẩm khẽ nói, giống như một đứa trẻ biết mình làm sai chuyện.
Tịch Thần Hạn vẫn không đồng ý, gương mặt đẹp trai của anh nghiêm lại, giọng nói của anh trở nên lạnh lùng.
“Nói!”
“Nói cái gì vậy?” Cô chớp chớp đôi mắt to của mình.
“Trêu chọc tôi xong thì làm thế nào?”
“Tôi, tôi....tôi không có.”
“Có!”
“Không có!”
“Có!” Anh bá đạo khẽ quát lên một tiếng.
Người đàn ông này khi nổi giận giống như một đứa trẻ không chịu buông tha.
“Nói! Làm thế nào?”
“Anh....anh nói xem làm thế nào?” Vũ Tiểu Kiều chớp chớp mắt của mình.
“Lại đây!” Anh ra lệnh.
“Hay là....anh làm đi.” Vũ Tiểu Kiều ngượng ngùng khẽ nói.
“Cô lại đây.” Tịch Thần Hạn vẫn nằm thẳng ở trên giường, dáng vẻ để mặc người khác chia cắt xâu xé.
Cô đỏ ửng mặt lên, “Hay là....anh làm đi.”
“Trong phòng chỉ có cô và tôi, cô không làm thì ai làm?” Đôi mắt sâu thẳm của Tịch Thần Hạn trợn trừng lên.
“Chuyện này....phụ nữ làm thế nào....”
Cô ôm lấy gương mặt nóng rực của mình, nhìn cũng không dám nhìn Tịch Thần Hạn lấy một cái.
Tịch Thần Hạn chau chặt mày lên, sau đó anh lập tức hiểu ra, mi tâm của anh từ từ giãn ra, khoé miệng anh cong lên thành một nụ cười suy tính.
“Cô không làm thì sao biết được phụ nữ không thể làm được?” Giọng nói của anh trở nên trêu đùa.
Vũ Tiểu Kiều xấu hổ đến mức ngay cả cổ cũng đỏ ửng lên.
“Tôi, tôi....tôi cũng không biết mà....”
“Làm một lần thì sẽ biết.”
Vũ Tiểu Kiều xấu hổ đến mức mặt đỏ như mặt trời lặn, cô dè dặt lại gần anh, giọng nói của cô trở nên run rẩy ngắt quãng.
“Làm....làm thế nào vậy?”
Tịch Thần Hạn chau mày lên, “Cô nói xem?”
Vũ Tiểu Kiều nhắm mắt lại, cô nghiến rằng, sau đó cởi quần áo ngủ trên người Tịch Thần Hạn ra.
“Là như vậy sao?”
Mi tâm của Tịch Thần Hạn chau lại, “.....cũng được.”
Hai tay Vũ Tiểu Kiều ấn trên vai của Tịch Thần Hạn, dáng vẻ muốn tiến công bằng sức mạnh.
Lúc này đột nhiên Vũ Tiểu Kiều có một cảm giác quen thuộc của một nữ thổ phỉ cưỡng ép người tình.
Đôi mắt nhìn Tịch Thần Hạn của cô sâu như biển, cô làm thế nào cũng không thể đi vào được.
“Cái đó, cái đó....tôi muốn hỏi.” Cô khẽ hỏi.
“Hỏi cái gì vậy?” Anh hình như cũng đang chịu đựng cái gì vậy, sắc mặt có chút đang chịu khổ.
“Cưỡng hiếp tổng tài bá đạo liệu có phạm tội hay không?”
“Hừm!”
Tịch Thần Hạn suýt nữa phụt ra máu.
Tâm trạng vốn muốn trêu đùa cô của anh cũng bị mất hứng, bởi vì bây giờ anh bị cô đè như vậy khiến cánh tay của anh thật sự rất đau.
“Tay của tôi bị tê rồi.”
Anh chỉ là muốn cô đến mát-xa cho anh mà thôi.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng đứng dậy, buông anh ra, “Sao tay của anh lại bị tê vậy?”
“Cô nói xem?” Tịch Thần Hạn hình như nghiến răng nói.
Lúc này Vũ Tiểu Kiều mới nhớ ra, hình như cô gối lên cánh tay anh ngủ cả đêm.
Cô nhẹ nhàng giúp anh mát-xa cánh tay, “Đêm qua anh có thể rút tay về, chịu đựng cả một đêm thì đau lắm.”
Tịch Thần Hạn trợn trừng mắt nhìn cô một cái.
Còn không phải vì cô rời khỏi anh liền ngủ không ngon giấc, cứ nằm mơ ồn ào không chịu dừng lại.
“Lần sau không được phép uống rượu nữa.” Tịch Thần Hạn lạnh lùng cảnh cáo.
“Biết rồi.”
“Nhẹ một chút, nhẹ một chút, rất đau.” Tịch Thần Hạn đau đến mức gương mặt đẹp trai của anh hơi giật giật.
Vũ Tiểu Kiều nhịn cười, làm nhẹ tay hơn, “Bây giờ đỡ hơn chút nào chưa?”
“Chưa.”
“Bây giờ thì sao?”
“Vẫn chưa, vẫn chưa.”
Vũ Tiểu Kiều tiếp tục giúp anh bóp cánh tay, còn anh thì nhắm mắt lại, vẻ mặt rất hưởng thụ, khoé miệng còn thấp thoáng mỉm cười.
Đột nhiên, Tịch Thần Hạn hỏi cô.
“Cô muốn một hôn lễ như thế nào?”
Vũ Tiểu Kiều bị câu hỏi thình lình của anh làm cho ngớ người, cô suy nghĩ kĩ một lúc, “Thế nào cũng được.”
“Tuỳ ý như vậy sao?” Anh không vui.
Vũ Tiểu Kiều cắn môi cười, “Quá trình không quan trọng, kết quả rất quan trọng.”
“Kết quả gì?” Tịch Thần Hạn nghi hoặc chau mày lên.
Vũ Tiểu Kiều trợn trừng mắt lên, “EQ của anh là 0 sao?”
“EQ sao?” Tịch Thần Hạn đột nhiên lật người ngồi dậy, “Đó là cái gì vậy? Có thể kiểm tra sao? IQ của tôi là 200.”
Vũ Tiểu Kiều không biết nói gì hết, “IQ của anh cao như vậy, EQ chắc chắn là số âm.”
Tịch Thần Hạn không vui liếc cô một cái, “Tôi đang hỏi cô, cô muốn một hôn lễ như thế nào?”
Bây giờ Vũ Tiểu Kiều cuối cùng cũng hiểu ra, không nói rõ với anh thì anh sẽ cố chấp mà đi suy nghĩ lung tung.
“Tôi nói, tôi chỉ muốn kết hôn với anh, hôn lễ như thế nào thì tôi đều thích.”
Tịch Thần Hạn ngớ người ra trước, sau đó mới bật cười, “Coi như cô biết nói chuyện.”
Vũ Tiểu Kiều “haha” hai tiếng, “Bây giờ cánh tay đỡ chưa?”
“Còn chưa.”
Anh lại nằm xuống, đợi cô mát-xa.
Cảm giác bàn tay nhỏ bé của cô xoa bóp trên người anh thật là thoải mái.
Anh rất thích.
“Anh rõ ràng đã đỡ rồi, tay của tôi mỏi hết rồi.” Vũ Tiểu Kiều kháng nghị nói.
“Hầu hạ chồng là trách nhiệm của cô, kháng nghị không có hiệu lực.”
Anh nắm lấy tay cô đặt lên cánh tay mình, “Tiếp tục xoa bóp.”
Đúng là người đàn ông gia trưởng.
Vũ Tiểu Kiều chỉ có thể giống như một người vợ nhỏ tiếp tục giúp anh mát-xa.
Anh thoải mái nhắm mắt lại, khoé môi mỉm cười, giọng nói dịu dàng nói.
“Tôi muốn cho cô một hôn lễ long trọng.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!