Vũ Tiểu Kiều ngớ người nhìn bóng lưng đã đi xa của Bạch Lạc Băng
Tịch Thần Hạn gọi cô mấy tiếng mà cô vẫn không nghe thấy.
“Chúng ta nên về nhà thôi.”
Tịch Thần Hạn dắt tay Vũ Tiểu Kiều, dẫn cô rời khỏi cửa hàng váy cưới, lên xe.
Cô nhìn ra tâm trạng bây giờ của Tịch Thần Hạn rất vui.
Nhưng cô.....
Cô ngớ người nhìn dáng vẻ chuyên tâm lái xe của anh, góc nghiêng đẹp trai, thật sự rất đẹp trai rất mê hoặc.
Vậy thay thế?
Cô thật sự chỉ là vật thay thế sao?
Cung Cảnh Hào không chỉ nói một lần, anh không phải thật lòng yêu cô, lẽ nào cũng là vì biết người phụ nữ kia sao?
Người phụ nữ mà Tịch Thần Hạn từng yêu sao?
Rõ ràng là anh nói rằng anh không tin tình cảm, cũng không biết tình cảm là cái gì? Sao có thể yêu người phụ nữ khác được?
Người phụ nữ kia là ai?
Bây giờ đang ở đâu?
Giữa bọn họ đã xảy ra câu chuyện gì?
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều lập tức trở nên hỗn loạn, trong đầu cô rối như tơ vò, hiểu như thế nào cũng không thể hiểu rõ được.
Ngay cả Tịch Thần Hạn nói gì với cô thì cô cũng không nghe rõ, chỉ có thể không ngừng gật đầu nói “Được”.
Cô cũng không nói rõ được tại sao cô lại đột nhiên có một loại dự cảm không tốt.
Giống như bị trúng bùa vậy, trước mắt cô là một lớp sương mù dày đặc.
Tịch Thần Hạn đem phần ghi âm của Bạch Lạc Băng xử lý qua rồi gửi cho phóng viên, tin tức nhanh chóng được công bố trên khắp các trang mạng lớn của thành phố Kinh Hoa.
Bạch Lạc Băng thân là tiểu thư nhà quyền thế, lại bỏ thuốc ngủ cho người khác uống, đây là rắp tâm mưu sát, là phạm tội.
Tuy người trong cuộc không truy cứu trách nhiệm hình sự đối với Bạch Lạc Băng, nhưng danh tiếng của Bạch Lạc Băng ở thành phố Kinh Hoa đã hoàn toàn bị hủy hoại.
Trong chuyện này, đương nhiên cũng bao gồm Vũ Phi Phi được nhắc đến trong đoạn ghi âm.
Cả thành phố Kinh Hoa xôn xao đồn đại ở khắp nơi, mọi người còn theo logic của mình, đại khái còn suy đoán được chân tướng của cả sự việc.
Bởi vì Vũ Phi Phi đố kỵ Vũ Tiểu Kiều trở thành vợ chưa cưới của Tịch Thần Hạn, nên đã bắt tay với Bạch Lạc Băng, rắp tâm mưu hại bỏ thuốc ngủ Vũ Tiểu Kiều.
Trước đó Vũ Tiểu Kiều nhập viện, là do bị trúng thuốc ngủ, nên nằm viện để điều trị.
Hơn nữa ở trong thời gian này, Vũ Tiểu Kiều lại tuyên bố với phóng viên, tình cảm chị em của cô với Vũ Phi Phi rất tốt, điều này khiến cho Vũ Tiểu Kiều ở trong dư luận của thành phố Kinh Hoa đột nhiên trở nên cực tốt.
Mọi người thi nhau mắng chửi Vũ Phi Phi không có lương tâm, lại có thể rắp tâm mưu hại chị ruột, quả thật là tán tận lương tâm!
Hơn nữa mọi người cũng rất tò mò, mũi nhọn của cả chuyện này từ đầu đến cuối chỉ chĩa thẳng vào một mình Bạch Lạc Băng, Vũ Phi Phi không bị bất kỳ sự liên lụy nào.
Có lẽ là do bây giờ Vũ Phi Phi là bạn gái chính thức của Cung Cảnh Hào, lại là con gái của thị trưởng, em ruột của Vũ Tiểu Kiều, cho nên thoát khỏi một khiếp nạn.
Vũ Phi Phi nhìn thấy những lời chỉ trích và chửi bới mình trên báo thì xé rách luôn cả tờ báo.
“Được lắm Vũ Tiểu Kiều, giả vờ làm người tốt rất viên mãn, bây giờ mọi người đều đang mắng chửi tôi, đều đang nói tôi!”
Tôn Hồng nhanh chóng kéo lấy Vũ Phi Phi đang định xông ra ngoài lại, “Tổ tông của mẹ, lúc này mà con còn không ngoan ngoãn ở nhà, con lại muốn xông ra ngoài làm gì vậy?”
“Bọn họ không muốn con sống yên ổn thì bọn họ cùng đừng hòng muốn yên ổn. Tưởng rằng Vũ Phi Phi con dễ bắt nạt như vậy sao?” Vũ Phi Phi lớn tiếng gào thét lên.
Vũ Kiến Trung xông vào, hung hăng tát cho cô ta một cái bạt tai.
“Phi Phi, con thật khiến bố thất vọng, con lại dám bỏ thuốc ngủ hại chị con!”
Vũ Phi Phi ôm lấy một bên mặt sưng đỏ, “Bố, con là bị oan, thật sự không phải là do con làm, tất cả đều là do Bạch Lạc Băng làm, là do Vũ Tiểu Kiều muốn hại con.”
“Đến lúc này rồi mà con vẫn còn đùn đẩy trách nhiệm, nếu như con không tham gia vào thì làm sao bị cuốn vào cơ chứ?”
“Cái mặt già này của bố đã hoàn toàn bị con làm mất hết cả thể diện rồi, con thật sự khiến bố quá thất vọng! Hết lần này đến lần khác khiến bố bị sỉ nhục theo con!”
“Bố....con thật sự không có....”
“Im miệng!”
Vũ Kiến Trung tức đến mức sắc mặt đỏ ửng, ông ta lại giơ một cái tát nữa lên, nhưng bị Tôn Hồng chặn lại.
“Nhiệm vụ cần thiết bây giờ chính là nghĩ cách giải quyết, sao ông chỉ biết động tay vậy? Đây chính là con gái ruột của ông đấy!”
Tôn Hồng bật khóc, “Vũ Tiểu Kiều, Vũ Tiểu Kiều, bây giờ trong mắt ông chỉ có Vũ Tiểu Kiều!”
“Vũ Tiểu Kiều là con gái của ông, lẽ nào Phi Phi thì không phải sao?”
Vũ Kiến Trung chỉ vào Vũ Phi Phi, tức giận hét lên nói, “Dù sao Tiểu Kiều cũng là chị của con, bố đã nói bao nhiêu lần rồi, hai đứa nhất định phải giữ tốt quan hệ, sao con không biết nghe lời bố vậy?”
“Vũ Tiểu Kiều cũng quá độc ác, cô ta ra tay là muốn dồn con vào chỗ chết, hoàn toàn không nghĩ đến con là em gái của chị ta. Tại sao con phải coi người như vậy là chị gái của con chứ?” Vũ Phi Phi vừa khóc vừa hét lên.
“Con xem chuyện tốt mà con làm, con còn có mặt mũi mà nói ra những lời như vậy sao? Rốt cuộc con có biết hối cải hay không?”
Vũ Kiến Trung lại định đánh Vũ Phi Phi, nhưng bị Tôn Hồng liều mạng ngăn cản lại.
“Kiến Trung đừng đánh nữa, Phi Phi không chịu được đâu...”
Vũ Kiến Trung tức giận chỉ vào Tôn Hồng, lại chỉ vào Vũ Phi Phi, “Hai người yên phận lại cho tôi một chút, nếu còn gây ra chuyện gì nữa thì tôi cũng không đảm bảo được cho hai người.”
“Cút hết ra khỏi cái nhà này!”
Vũ Kiến Trung tức giận đạp cửa bỏ đi.
Vũ Phi Phi khóc nức nở, “Me! Mẹ nói xem bây giờ phải làm thế nào vậy?”
Tôn Hồng cũng bật khóc, “Bây giờ mẹ làm gì có cách nào chứ? Chuyện đã làm ầm đến mức này rồi, con đừng quên, đằng sau Vũ Tiểu Kiều còn có một nhân vật ra tay rất độc ác, đó chính là Tịch Thần Hạn.”
Vũ Phi Phi lau những giọt nước mắt ở trên khóe mắt, cô ta suy nghĩ rất lâu, khóe mắt từ từ ngưng lại thành một tia sáng.
Cô ta lấy điện thoại ra, nhanh chóng gọi điện cho Bạch Lạc Băng, hẹn Bạch Lạc Băng tìm cơ hội gặp mặt.
“Phi Phi, con ngốc rồi sao? Giờ này mà con còn dám gặp Bạch Lạc Băng, cô ta bây giờ còn khó bảo vệ được mình.”
“Mẹ, lúc này, Bạch Lạc Băng còn căm hận Vũ Tiểu Kiều hơn cả con, Bạch Lạc Băng kéo con xuống nước, con cũng không thể không vùng vẫy mà cam tâm bị cô ta kéo xuống nước dìm chết được.”
“Con còn muốn làm cái gì vậy?” Tôn Hồng trợn trừng mắt lên.
“Con có chuyện mà con nên làm. Mẹ, bây giờ mẹ giúp con nghĩ cách giấu bố, thả con ra ngoài.”
Buổi tối, Vũ Phi Phi hẹn Bạch Lạc Băng ở một nơi kín.
Đây là một đầu ngõ của một con hẻm tối, đèn đường không chiếu sáng vào chỗ này, lại không có ánh trăng, tối đen kịt.
Trên mặt Vũ Phi Phi vẫn hơi sưng đỏ, cô ta cầm đèn pin, trên mặt cô ta được một lớp phấn dày che phủ đi chỗ sưng đỏ.
Cô ta từ xa đã nhìn thấy dáng người của Bạch Lạc Băng, cô ta đang đứng ở trước xe.
Vũ Phi Phi xác định xung quanh không có người nên mới sải bước bước đến.
“Cô tìm tôi có chuyện gì?” Bây giờ Bạch Lạc Băng căm hận Vũ Phi Phi đến thấu xương.
Nếu như không phải do Vũ Phi Phi thành công thì ít, hỏng việc thì nhiều, lúc đó mua thuốc ngủ mua hàm lượng không đủ nhiều, nếu không thì bây giờ Vũ Tiểu Kiều đã đi gặp diêm vương rồi.
“Chị không căm hận Vũ Tiểu Kiều sao?” Vũ Phi Phi mở điện thoại lên chiếu sáng xung quanh.
Bạch Lạc Băng nhìn thấy trên mặt Vũ Phi Phi thấp thoáng có dấu lòng bàn tay thì trong lòng cô ta cuối cùng cũng hả giận một chút.
Xem đã đã có người từng dạy bảo Vũ Phi Phi rồi.
“Mặt của em làm sao vậy? Hơi sưng.” Bạch Lạc Băng ngầm sung sướng nói.
Vũ Phi Phi có chút mất tự nhiên, cô ta cười vuốt ve mặt, “Do em mới đổi mỹ phẩm nên hơi bị dị ứng, haha...”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!