“Cái gì? An An, cậu sắp đi nhận giấy chứng nhận kết hôn sao?”
Vũ Tiểu Kiều nắm lấy điện thoại, kinh ngạc đến mức hai mắt trợn trừng lên.
“An An, cậu nghe mình nói, cậu tuyệt đối đừng kích động, bây giờ mình đi tìm cậu, cậu tuyệt đối đừng đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng đi thay quần áo, đầu bên kia truyền đến giọng nói hờ hững của An Tử Dụ.
“Kiều Kiều, mình chỉ muốn nói với cậu để cậu chúc mừng mình, không phải là để cậu ngăn cản mình.”
“An An!”
“Được rồi Kiều kiều, mình đã suy nghĩ đi suy nghĩ lại rồi.”
“Rốt cuộc cậu và Đường Khải Hiên đã nói chuyện như nào vậy?” Vũ Tiểu Kiều không thể nào bình tĩnh được.
“Đừng nhắc đến anh ta với mình nữa, giữa hai bọn mình vốn không có gì. Không phải như hai người nghĩ đâu.”
“Nhưng mình cảm thấy, hai người bọn cậu....”
“Kiều Kiều, từ khi bắt đầu thì bọn mình thật sự đã không có cái gì hết. Mình ngắt mắt trước đây.”
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy hoang mang lo sợ.
Cô nhìn sang Tịch Thần Hạn đang ngồi ở trên ghế sofa, Tịch Thần Hạn cũng nhìn cô.
Anh đang lựa chọn khách sạn tổ chức hôn lễ của bọn họ, anh từ từ đóng tài liệu khách sạn lại, cầm điện thoại lên gọi điện cho Đường Khải Hiên.
“An Tử Dụ sắp đi nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi.”
Tịch Thần Hạn còn chưa nói xong thì đầu bên kia đã truyền đến tiếng hét của Đường Khải Hiên.
“Đừng nhắc đến người phụ nụ đó với mình, mình không quen biết cô ta.”
Tịch Thần Hạn đem điện thoại để ra xa tai một chút, Đường Khải Hiên đã ngắt điện thoại.
Tịch Thần Hạn nhìn Vũ Tiểu Kiều, “Chúng ta hình như có chút phí sức mà không được kết quả gì.
Vũ Tiểu Kiều lặng lẽ gật đầu, “Hình như có chút.”
“Nhưng em cũng không thể trơ mắt nhìn An An gả cho một người mà cậu ấy không yêu.”
“Kệ bọn họ đi, nếu như thật sự không thích hợp thì cũng có thể ly hôn. Tỉ lệ ly hôn bất giờ rất cao.” Tịch Thần Hạn nói.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều cảm thấy nặng nề, “Vậy thì anh thì sao?”
Tịch Thần Hạn ngớ người ra, “Anh đương nhiên không rồi.”
Nhưng sự do dự trong phút chốc đó của anh khiến trong tim Vũ Tiểu Kiều có một vết nứt.
Cô cố gắng nở một nụ cười tươi như hoa, “Em cảm thấy chúng mình cũng sẽ không.”
Tịch Thần Hạn nhìn tài liệu về khách sạn ở trong tay, anh do dự một tiếng, “Làm giấy chứng nhận kết hôn sao?”
“Có giấy chứng nhận kết hôn, cho dù không tổ chức hôn lễ thì bọn họ cũng là vợ chồng.” Vũ Tiểu Kiều sẽ than thở một tiếng.
Tịch Thần Hạn ngẩng đầu lên nhìn cô, “Em thì sao?”
“Em cái gì?”
“Muốn làm giấy chứng nhận kết hôn không?”
Vũ Tiểu Kiều đỏ ửng mặt lên, cắn môi, cô hơi cúi đầu xuống, “Cái đó....”
Làm giấy chứng nhận kết hôn với người đàn ông mình yêu là nguyện vọng mà tất cả các cô gái đều mong ước.”
Tịch Thần Hạn thấy cô do dự thì mi tâm của anh chau lại.
“Em không muốn sao?”
Vũ Tiểu Kiều càng đỏ ửng mặt hơn, giọng nói khẽ nói, “Đương nhiên là muốn rồi.”
Tịch Thần Hạn mỉm cười, trong đáy mắt anh xoẹt qua một tia sáng rực.
“Tốt.”
“Tốt cái gì vậy?”
“Không cái gì hết.”
Anh không để ý đến cô nữa, tiếp tục chọn khách sạn.
……
An Tử Dụ và Thẩm Tinh Châu đến cục dân chính, bọn họ từ xa đã nhìn thấy một chiếc xe sang đột nhiên đỗ ở trước cổng cục dân chính, chiếc xe phát ra một tiếng phanh xe chói tai.
An Tử Dụ bị giật nảy mình, cô ta liên tục lùi về phía sau mấy bước.
Thẩm Tinh Châu nhanh chóng đỡ lấy cái eo mảnh khảnh của An Tử Dụ, ân cần hỏi cô có làm sao hay không?
An Tử Dụ lắc đầu, liền nhìn thấy Đường Khải Hiên từ trên xe bước xuống, sắc mặt u ám nặng nề giống như bầu trời đen kịt.
Thẩm Tinh Châu hơi chau mày lại, “Sao lại là anh ta vậy?”
An Tử Dụ nhìn Thẩm Tinh Châu một cái, cúi đầu xuống, “Chúng ta đi vào đi.”
Thẩm Tinh Châu ôm An Tử Dụ đi về phía vào trong cục dân chính, không ngờ rằng Đường Khải Hiên đột nhiên bước đến, chặn bọn họ lại.
“Trùng hợp quá! Gặp mặt mà không chào hỏi một câu, giả vờ không quen biết hay là mắt không tốt vậy?”
An Tử Dụ nghe ra sự không thân thiện trong giọng nói của Đường Khải Hiên, cô ta khẽ mỉm cười.
“Thật sự không nhìn thấy anh, cảm giác tồn tại của anh thật sự quá yếu.”
Khóe mắt của Đừng Khải Hiên hơn giật giật, sau đó anh ta cười nói, “Đến làm cái gì vậy?”
“Đến cục dân chính thì đương nhiên là để nhận giấy chứng nhận kết hôn rồi.” An Tử Dụ ôm lấy cánh tay của Thẩm Tinh Châu.
“Có cần tôi giới thiệu một chút không? Đây là....”
“Không cần! Biết rồi! Cùng nhau đến cục dân chính, lẽ nào còn có thể là đồng nghiệp sao?” Đường Khải Hiên bật cười.
“Thật là trùng hợp, tôi cũng cùng bạn gái đến làm giấy chứng nhận kết hôn.”
Đường Khải Hiên nói xong liền vẫy tay với cô gái ở trên xe.
Lúc này An Tử Dụ mới phát hiện, trong xe của Đường Khải Hiên lại có một cô gái xinh đẹp đang ngồi đó.
Cô ta cười bước xuống xe, thân mật ôm lấy cánh tay của Đường Khải Hiên, cô ta nở một nụ cười xinh đẹp, giọng nói nũng nịu nói.
“Khải Hiên, đây là ai vậy? Bạn của anh sao?”
Đường Khải Hiên dịu dàng nhìn cô gái xinh đẹp ở bên cạnh, “Không phải là bạn bè.”
An Tử Dụ nghe thấy anh ta nói như vậy thì trong lòng cô ta đột nhiên cảm thấy đau đớn.
Cô gái xinh đẹp mỉm cười, “Không phải là bạn bè, vậy thì chính là bệnh nhân ở bệnh viện của anh sao?”
Đường Khải Hiên gật đầu, “Thực sự là bệnh nhân.”
Đường Khải Hiên hỏi An Tử Dụ, “Trước đây cô đến bệnh viện là để khám bệnh gì vậy? À đúng rồi, bệnh vô sinh đúng không?”
Đường Khải Hiên vừa nói xong thì xung quanh đột nhiên liền trở nên vô cùng yên tĩnh.
Thẩm Tinh Châu từ trước đến nay vẫn bình tĩnh dịu dàng, nhưng lúc này cũng không nhịn được mà dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn An Tử Dụ một cái.
Cô gái xinh đẹp càng kinh ngạc đến mức hít một ngụm khí lạnh, “Trẻ như vậy mà lại bị vô sinh.”
Bây giờ An Tử Dụ thực sự muốn xông đến tát một cái bạt tai vào gương mặt của Đường Khải Hiên.
Cô ta dùng sức hít sâu một hơi, sau đó ra sức nhẫn nhịn cơn tức giận đang dâng trào trong đáy lòng.
“Phó viện trưởng Đường, anh nhớ nhầm hay sao?”
Đường Khải Hiên cười cười, “Xin lỗi, nhất thời buột miệng nói ra, ở trong ngày vui đi làm giấy chứng nhận kết hôn của cô mà lại nói đùa như vậy.”
Đường Khải Hiên lại nói với Thẩm Tinh Châu, “Chỉ là nói đùa thôi, anh đừng để ý.”
Thẩm Tinh Châu cũng cười cười, “Sao lại để ý chứ, cho dù Tử Dụ thật sự bị vô sinh, tôi yêu cô ấy thì cũng sẽ cưới cô ấy.”
Đường Khải Hiên giơ ngón cái lên với Thẩm Tinh Châu, “Tình yêu thật lòng!”
“Thời gian sẽ chứng minh tất cả.” Thẩm Tinh Châu ôm lấy An Tử Dụ, nở nụ cười dịu dàng như gió mùa xuân.
Nụ cười trên mặt Đường Khải Hiên xuất hiện vết nứt, nhưng anh vẫn cố gắng duy trì nụ cười, anh ta cũng ôm lấy cô gái xinh đẹp ở bên cạnh.
“Hy vọng hai người có thể.”
“Chúng tôi nhất định có thể.” Thẩm Tinh Châu nói.
Cô gái xinh đẹp thấy không khí giữa Đường Khải Hiên và Thẩm Tinh Châu không quá tốt nên nhanh chóng hòa giải.
“Được rồi, được rồi, không nói nữa, mau vào đi, đừng làm lỡ ngày lành tháng tốt.”
“Làm lỡ ngày lành tháng tốt thực sự không tốt, xin mời phó viện trưởng Đường.” An Tử Dụ kiềm nén cơn tức giận trong lòng, làm một động tác xin mời với Đường Khải Hiên.
Vốn dĩ Đường Khải Hiên không định vào, nhưng An Tử Dụ đã nói như vậy, lúc này không vào thì không hay cho lắm.
“Phó viện trưởng Đường đến đây, không phải là muốn làm giấy chứng nhận kết hôn với bạn gái sao? Mau vào đi thôi.”
An Tử Dụ mất kiên nhân thúc giục nói.
Da mặt của Đường Khải Hiên giật giật, anh ta kéo cô gái xinh đẹp đi vào trong cục dân chính trước.
An Tử Dụ cũng định đi vào, nhưng Thẩm Tinh Châu vẫn đứng nguyên không cử động ở chỗ cũ.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!