“Cạn ly Kiều Kiều, chúc mừng chúng ta bây giờ đều trở thành phụ nữ đã có chồng.”
An Tử Dụ cầm ly rượu lên, cô ta định ngẩng đầu uống cạn.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng kéo cô ta lại.
“An An, sao gần đây cậu lại đam mê việc uống rượu vậy?”
An Tử Dụ chỉ vào trái tim của mình, “Mình cảm thấy vui mừng mà, chỗ này vui mừng.”
Sao mà Vũ Tiểu Kiều có thể không hiểu An Tử Dụ là muốn nói chỗ này rất đau khổ.
Cảm giác đau khổ này đủ để chiếm đoạt linh hồn của một con người, khiến người ta hoàn toàn bị rơi vào trong một vòng xoáy vô cùng cùng lớn và không thể nào vùng vẫy thoát ra khỏi được.
“An An, mượn rượu giải sầu thì sầu thêm sầu, cậu đừng uống nữa, nghe lời mình đi.”
Vũ Tiểu Kiều muốn đoạt ly rượu lại, nhưng An Tử Dụ lại đẩy tay cô ra.
Trong nhà hàng đã có rất nhiều người nhìn sang hướng của bọn họ.
Vũ Tiểu Kiều lo lắng sẽ bị người khác nhận ra, cô nhanh chóng thanh toán, sau đó kéo An Tử Dụ rời khỏi nhà hàng.
Bây giờ bên ngoài đang mưa.
Nhưng hạt mưa to đập xuống nền đất, rất nhanh tạo thành một vũng nước, sau đó uốn khúc thành một dòng sông ở trên đường.
Cô cầm một cái ô, dìu An Tử Dụ đi ra ngoài.
Thời tiết thật là kỳ lạ, cô vừa đi đến bên đường, định bắt một chiếc taxi đưa An Tử Dụ về thì cơn mưa to bên ngoài đột nhiên lại tạnh.
Bầu trời u ám, sau khi có một cơn gió lớn cuốn đi thì dần dần trở nên trong xanh, phía tây còn xuất hiện đám mây xinh đẹp.
“Kiều Kiều, đi dạo cùng mình đi.”
An Tử Dụ tỉnh táo hơn một chút, cô ta đi dọc theo vỉa hè đi ở phía trước.
Vũ Tiểu Kiều lặng lẽ đi phía sau cô ta.
Hai bọn họ không ai lên tiếng, trong không khí yên tĩnh có thể nghe rõ tiếng nước mưa chảy trên đường.
Khi đi qua một cái công viên, An Tử Dụ đi vào trong đó.
Ánh nắng len lỏi qua những đám mây ở phía tây chiếu xuống, nước mưa đọng trên ghế dài ở công viên đã được ánh nắng chiếu khô.
An Tử Dụ ngồi trên ghế dài, nhìn ánh chiều tà đỏ như máu ở phía tây.
Vũ Tiểu Kiều cũng ngồi xuống.
An Tử Dụ đột nhiên bật cười, “Tiểu Kiều, thực ra bây giờ mình cảm thấy rất tốt, vô cùng tỉnh táo.”
Vũ Tiểu Kiều đưa một tờ giấy ăn cho An Tử Dụ.
Cũng không biết, những giọt nước ở trên mặt An Tử Dụ là những giọt nước mưa trước đó, hay là nước mắt của cô ta.
An Tử Dụ nhận lấy tờ giấy ăn, khẽ lau mặt, cười nói với Vũ Tiểu Kiều.
“Tiểu Kiều, mình thật sự chúc phúc cho cậu, cuối cùng cậu cùng có được hạnh phúc mà cậu muốn có.”
Nghĩ đến Tịch Thần Hạn, Vũ Tiểu Kiều không nhịn được mà cong môi lên cười.
“Mình cũng không ngờ rằng, anh ấy lại nhận giấy chứng nhận kết hôn với mình nhanh như vậy.”
“Có giấy chứng nhận kết hôn thì bọn cậu chính là vợ chồng thật sự và hợp pháp. Không có cái gì thiết thực hơn giấy chứng nhận kết hôn kia.” An Tử Dụ nói.
“Vậy thì cậu thì sao? Cậu thật sự vẫn ổn chứ?” Trong lòng Vũ Tiểu Kiều than thở một hơi.
Tuy cô cũng biết không phải An Tử Dụ thật lòng muốn kết hôn, nhưng chuyện đã đến nước này, cũng đã không thể khuyên nhủ cô ta mau chóng quay đầu lại nữa rồi.
Nếu không, chỉ có rắc muối lên trái tim của An Tử Dụ mà thôi.
An Tử Dụ dùng sức gật đầu, “Cũng ổn!”
“Sau khi mình và Thẩm Tinh Châu nhận giấy chứng nhận kết hôn thì cuối cùng trên gương mặt của mẹ kế của mình cũng nở nụ cười, nụ cười trên mặt bố mình cũng xuất hiện nhiều hơn.”
“Như vậy rất tốt, thật đó Kiều Kiều, cuối cùng cả nhà cũng không ồn ào cãi vã nữa rồi, mình rất hài lòng.”
“Hơn nữa con người Thẩm Tinh Châu cũng không tệ, anh ta nghe lời mình răm rắp, cũng không nói nhiều.”
“Bố mình nói đúng, tìm một người có hoàn cảnh gia đình không bằng nhà họ An thì mình có thể dễ dàng kiểm soát anh ta, mình cũng có địa vị trong nhà, không cần nhìn sắc mặt của người khác.”
An Tử Dụ nói đến đây, đột nhiên nhớ đến “khuôn mặt” của Đường Khải Hiên.
Thậm chí đột nhiên cô ta cảm thấy có chút may mắn, may mà lúc đầu khi xem mắt với Đường Khải Hiên cô ta đã kịp thời thu tay, nếu không dựa vào tính cách của Đường Khải Hiên, với cả hoàn cảnh gia đình của nhà Đường thì chưa chắc đã tốt cho cô ta.
Nhưng Vũ Tiểu Kiều thì không cho rằng như vậy tuy tính cách của Đường Khải Hiên có chút nguyên tắc, nhưng nhân phẩm của anh ta không hề xấu.
Nhìn tính cách của một người, thì có thể nhìn từ thái độ làm việc của anh ta.
Tuy Đường Khải Hiên là cậu ấm con nhà giàu, nhà anh ta là tập đoàn đứng đầu trong ngành giải trí.
Nhưng anh ta ở trong bệnh viện, thái độ đối xử với người bệnh vô cùng khiêm tốn và nhẫn nại.
Anh ta ở trong lòng của những người ở trong bệnh viện cũng rất được khen ngợi.
Nhưng EQ của người đàn ông này hình như giống Tịch Thần Hạn, khá là thấp.
“Bác An suy nghĩ cũng không phải không có đạo lý.” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Đúng rồi! Giới thượng lưu nhà quyền thế đều biết được tình hình của nhà mình.”
“Tuy mình là cô cả của nhà họ An, nhưng thực sự không được yêu thương. Tất cả mọi thứ trong nhà mình cũng sẽ không chia cho mình một nửa, cho dù mình lựa chọn gả cho con nhà giàu môn đăng hộ đối, trong xã hội chỉ nhìn thấy lợi ích như bây giờ thì mình cũng được nhà chồng yêu thích.”
“Hoàn cảnh của mình thực sự rất ngượng ngùng. Không gả đi thì mẹ kế cũng không thể buông thể cho mình, chỉ có thể làm theo ý của bà ta, tìm một gia đình nhỏ bé, thực ra cũng rất tốt.”
Vũ Tiểu Kiều ôm lấy An Tử Dụ, “An An, cậu nhất định sẽ hạnh phúc.”
An Tử Dụ cũng ôm lấy Vũ Tiểu Kiều, “Cậu nhất định phải hạnh phúc, cậu phải hạnh phúc hơn bọn mình, để bọn mình vui vẻ yên tâm hơn.
Vũ Tiểu Kiều biết, “bọn mình” mà An Tử Dụ nói là cô ta và Tô Nhất Hàng, trong lòng cô đột nhiên cảm thấy nặng nề.
“Gần đây....Nhất Hàng thế nào rồi? Anh ấy và Bạch Lạc Băng đột nhiên huỷ hôn, phía gia đình anh ấy vẫn ổn chứ?” Vũ Tiểu Kiều khẽ hỏi.
An Tử Dụ lắc đầu, “Mình rất lâu không liên hệ với anh ấy rồi, trước đó bố anh ấy lâm bệnh nặng, nhưng nghe bố mình nói, bây giờ đã ổn định rồi, không bị nguy hiểm đến tính mạng nữa.”
“Bây giờ bác Tô không thể lo liệu việc công ty nữa rồi, bây giờ cả nhà họ Tô đều do Nhất Hàng tiếp quản.”
“Nhà họ Bạch gần đây lụi bại rồi, mối liên hôn này bị huỷ, nhà họ Tô cũng sẽ không cảm thấy tiếc, bây giờ Nhất Hàng chắc cũng vẫn ổn.”
Hai bọn họ nói chuyện phiếm được một lúc thì sắc trời cũng dần dần tối lại.
Ánh sáng yếu ớt của đèn đường ở bên đường được thắp sáng lên.
Dòng người qua lại đều vội vàng trở về nhà, trên mặt mỗi người đều có những biểu cảm khác nhau.
Có những biểu cảm mong chờ về nhà, cũng có những biểu cảm mệt mỏi về việc kết thúc một ngày làm việc bận rộn.
Vũ Tiểu Kiều muốn đi siêu thị mua một chút thức ăn để làm một bữa tối thịnh soạn chờ Tịch Thần Hạn trở về.
Đúng lúc này, Cao Thuý Cầm gọi điện đến.
“Tiểu Kiều, thế mà con lại giấu mẹ đi nhận giấy chứng nhận kết hôn.”
“Mẹ chỉ mong con đưa ra quyết định sẽ không hối hận. Hy vọng con có thể....”
Giọng nói của Cao Thuý Cầm trở nên nghẹn ngào.
“Con có thể được hạnh phúc.”
“Mẹ....”
Vũ Tiểu Kiều còn chưa nói xong thì Cao Thuý Cầm đã ngắt máy.
Cao Thuý Cầm gần đây cũng không hề liên hệ với cô mấy.
Tuy trên miệng đã đồng ý việc hôn sự của cô và Tịch Thần Hạn, nhưng ở trong Cao Thuý Cầm, vẫn ra sức phản đối.
Vũ Tiểu Kiều đến bây giờ vẫn không biết, tại sao mẹ cô lại cố chấp phản đối như vậy, giống như đang sợ cái gì vậy.
Vũ Tiểu Kiều từng nghĩ đến rất nhiều khả năng, nhưng không cái nào là hợp lý.
Có lẽ, mẹ cô sợ thân phận của cô và Tịch Thần Hạn khác xa nhau quá, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị người ta chê bai.
Vũ Tiểu Kiều đi siêu thị mua đồ nấu ăn về Ngự Hải Long Loan.
Còn chưa về đến cổng của Ngự Hải Long Loan thì cô đã bị một người đàn ông trung niên chặn lại.
Người đàn ông ăn mặc có chút rách rưới, nếp nhăn đầy trên mặt, nhìn dáng vẻ khi cười rất thô tục, không giống người tốt.
Vũ Tiểu Kiều có chút sợ hãi, cô lùi về phía sau hai bước.
“Ông muốn làm cái gì vậy?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!