Vũ Tiểu Kiều đợi hai ngày mà vẫn không thể liên lạc được với Tịch Thần Hạn.
Cô không biết anh đã đi đâu.
Điện thoại không mở máy, nhắn tin thì không trả lời, giống như bốc hơi mất vậy, ngay cả Đông Thanh cũng không liên lạc được.
Chuyện này khiến Vũ Tiểu Kiều nhớ đến nhiều ngày trước đó, Tịch Thần Hạn vũng đột nhiên mất liên lạc như vậy, cô đợi anh mãi đến mấy ngày sau thì anh mới xuất hiện.
Cô đứng ở trước cửa sổ sát đất vô cùng rộng lớn, cô chưa từng có cảm giác mong chờ trời mưa to sấm chớp mau đến như lúc này.
Bởi vì chỉ cần trời mưa to sấm chớp thì anh sẽ trở về.
Trở về bên cạnh cô.
Chuyện này khiến cô đột nhiên cảm thấy thương cảm, lẽ nào chỉ có khi vào trời mưa to sấm chớp thì cô mới là chiếc ô bảo vệ mà anh cần nhất hay sao?
Nếu cho dù là như vậy thì cũng tốt.
Ít nhất cô ở trong lòng anh, còn có một ít tác dụng không thể thiếu được như vậy.
Nhưng mà tại sao thời tiết gần đây đều trong xanh có nắng như vậy?
Ngay cả một chút bóng dáng của cơn mưa to sớm chớp cũng không thấy.
Cô không thể đợi được nữa nên đã xông ra khỏi Ngự Hải Long Loan, chạy đến tập đoàn Tịch Thị tìm anh.
Nhưng kết quả vẫn là giống nhau, nhân viên tập đoàn vừa cung kính vừa lễ phép nói với cô.
“Thưa thiếu phu nhân, hôm nay cậu Thần không đến công ty, trợ lý Đông Thanh cũng không có ở công ty.”
Vũ Tiểu Kiều hồn bay phách lạc rời khỏi toà nhà tập đoàn Tịch Thị.
An Tử Dụ gọi điện cho cô, kêu cô ra ngoài đi uống một ly, cô ta có ba ngày nữa thì sẽ tổ chức hôn lễ.
Vũ Tiểu Kiều từ chối.
Cô phải trở về nhà đợi Tịch Thần Hạn.
Cho dù anh mất liên lạc bao nhiêu lâu thì anh cũng sẽ phải trở về nhà.
Cô đẩy cánh cửa nặng nề ra, đứng ở phòng khách, ngẩng đầu lên nhìn về phía căn gác lửng....
Trước đó cô vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, tuy căn nhà này là do Dương Tuyết Như bỏ ra rất nhiều tiền mua cho Tịch Thần Hạn.
Nhưng tầng lầu cao như vậy, đối với một người sợ sấm sét đánh như anh mà nói thì là một kiểu giày vò rất khó chịu.
Nhưng tại sao Tịch Thần Hạn vẫn mỗi ngày đều trở về đây vậy?
Dựa vào thực lực của Tịch Thần Hạn, hoàn toàn có thể mua một căn hộ khác.
Hơn nữa anh ở gần đây thực sự cũng có mấy căn nhà khác, nhưng tại sao anh vẫn luôn sống ở đây vậy?
Chỗ này cách tập đoàn Tịch Thị cũng không gần.
Lẽ nào....
Bởi vì căn gác lửng kia sao?
Căn gác lửng tràn ngập hồi ức về một người phụ nữ nào đó kia!
Cô ôm chặt lấy bản thân mình, không ngừng lắc đầu.
“Sẽ không đâu, sẽ không đâu, nhất định không phải là như vậy....”
Cô cuộn tròn người trên ghế sofa, tiếp tục đợi anh trở về.
An Tử Dụ còn có ba ngày nữa sẽ tổ chức hôn lễ.
Còn hôn lễ của cô và Tịch Thần Hạn cũng chỉ có bảy ngày nữa là sẽ tổ chức.
Cô đột nhiên cảm thấy sợ hãi, một cảm giác lo sợ lấp đầy trái tim của cô, khiến cô không thể nào yên ổn được.
Cô nhanh chóng đứng dậy, không ngừng đi đi đi lại để thử làm phân tán sức chú ý của mình.
Cuối cùng, khi gần chạng vạng tối thì cửa nhà cũng được mở ra.
Tịch Thần Hạn trở về rồi.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng xông lên đón, “Thần Hạn!”
Nhìn Tịch Thần Hạn rất mệt mỏi, hai mắt vô hồn, vẻ mặt khó hiểu.
Vũ Tiểu Kiều bị giật nảy mình.
Bộ dạng của Tịch Thần Hạn mấy hôm trước và sau mấy hôm Tịch Thần Hạn mất liên lạc, khi cô nhìn thấy anh hầu như là giống nhau.
Cô không dám hỏi anh đã xảy ra chuyện gì.
Bởi vì anh từng nói, chuyện cô không nên biết thì không được chạm vào.
Vũ Tiểu Kiều lo lắng nhìn anh, cô không nói gì hết, chỉ rót cho anh một cốc nước.
Trở về thì tốt!
Không cái gì quan trọng hơn việc anh bình an trở về.
Tịch Thần Hạn không hề uống nước, mà là ánh mắt của anh hơi đờ đẫn nhìn cô, sau đó anh kéo cô vào trong lòng ôm chặt lấy cô.
Anh ôm rất chặt, chặt đến mức cô hình như không thể thở được.
Anh lúc này giống như coi cô là niềm an ủi duy nhất vậy, chỉ có ôm cô như vậy mới có thể khiến cho trái tim vỡ vụn của anh dễ chịu hơn một chút.
Bên tai của Vũ Tiểu Kiều, vang lên giọng nói của Bạch Lạc Băng.
“Vũ Tiểu Kiều, cô chỉ là vật thay thế.”
Vật thay thế....
Cô từ từ ngẩng đầu lên, nhìn về phương hướng của căn gác lửng.
Bây giờ cô là vật thay thế của người phụ nữ kia sao?
Cô đột nhiên rất muốn đẩy Tịch Thần Hạn ra, nhưng anh bây giờ lại yêu đuối và không có sức lực như vậy, cô thật sự không nhẫn tâm.
Cô từ từ đưa tay lên, từ từ ôm chặt lấy anh.
Cô không muốn khiến anh khó xử.
Không muốn trong lòng anh tràn ngập sự bất lực.
Thấy anh im lặng không lên tiếng thì cô cũng chỉ có thể khẽ vỗ vai anh.
“Nghỉ ngơi một lúc đi, anh rất mệt rồi.”
Tịch Thần Hạn cúi đầu xuống, nhìn người phụ nữ ở trong lòng, “Em không muốn hỏi anh xem mấy ngày nay anh đã đi đâu sao?”
Vũ Tiểu Kiều cắn môi, cô khẽ lắc đầu.
“Nếu như anh muốn nói thì không cần em hỏi.”
Bây giờ cô nào dám hỏi.
Cô vô cùng sợ cô sẽ nghe thấy chân tướng mà cô không muốn nghe.
“Thật sự không muốn hỏi cái gì sao?” Anh nắm lấy vai cô, sức lực rất mạnh.
Vũ Tiểu Kiều nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, bất lực than thở một câu.
“Anh thì sao? Mấy ngày nay đi đâu vậy? Tại sao không liên lạc với em?”
Tịch Thần Hạn buông tay ra, “Có phải em đặc biệt rất tức giận không?”
“Em không tức giận. Em chỉ lo lắng, sợ anh xảy ra chuyện gì mà thôi.” Cô nói.
Khoé miệng của Tịch Thần Hạn hơi hơi giật một cái, trong lòng anh dâng lên cảm giác không nói rõ ra được.
“Vậy em cảm thấy sao? Anh đi làm gì vậy?”
“Nhất định là bận công việc.” Vũ Tiểu Kiều khá là kiên định nói.
Tịch Thần Hạn nhìn ánh mắt nghiêm túc của cô, cảm giác áy náy bao phủ lấy anh.
Anh một lần nữa ôm lấy cô, đem đầu của cô vùi vào trong lòng anh.
“Em thật là một người phụ nữ khiến người khác đau đầu!”
Vũ Tiểu Kiều há miệng ra, muốn nói nhưng lại thôi.
Cô nghe không hiểu ý trong lời nói này của anh, chắc là đang nói cô ngốc.
Trái tim của cô trở nên chua xót, giống như mất đi sức chống đỡ, hoàn toàn mềm nhũn trong lòng của Tịch Thần Hạn, hốc mắt cũng đột nhiên đỏ ửng.
“Em biết sẽ là như vậy.”
Tịch Thần Hạn chau mày lên, “Biết cái gì vậy?”
“Không....không có cái gì.” Cô nhanh chóng lắc đầu, “Trở thì thì tốt, trở về thì tốt.”
Cô nhanh chóng ôm lấy eo của anh, chỉ sợ một khi buông ra thì anh sẽ bỏ cô mà đi mất.
Bây giờ cô không muốn hỏi gì hết, cũng không muốn biết, cô chỉ muốn làm một người phụ nữ ngốc nghếch hồ đồ.
Tịch Thần Hạn buông Vũ Tiểu Kiều ra, từ từ đi về phía phòng sách.
Vũ Tiểu Kiều nhìn dáng lưng nặng nề của anh, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô nhìn ra hình như chuyện đó đã đả kích anh rất lớn.
Anh đóng cửa phòng sách lại, đem bản thân mình ngăn cách vào trong không gian hoàn toàn khép kín.
Vũ Tiểu Kiều đứng ở bên ngoài, không lên tiếng, cũng không có bất cứ âm thanh nào, cô chỉ lặng lẽ đứng ở ngoài canh chừng anh.
Trong khoảng thời gian đó, Đông Thanh có từng đến.
Anh ta thấy Vũ Tiểu Kiều ngồi ở cửa của phòng sách thì ngạc nhiên hỏi, “Cậu Thần đâu?”
Vũ Tiểu Kiều chỉ vào trong phòng sách.
Lúc này Đông Thanh mới thở phào nhẹ nhõm.
“Thiếu phu nhân...” Đông Thanh muốn nói nhưng lại thôi, anh ta có chút khó xử khẽ nói, “Mấy hôm nay cậu chủ có khả năng tâm trạng không quá tốt.”
“Thiếu phu nhân phải cẩn thận.”
Vũ Tiểu Kiều rất cảm kích đối với sự nhắc nhở của Đông Thanh.
Anh ta đã không chỉ một lần nhắc nhở cô như vậy.
Cô thật sự rất muốn hỏi Đông Thanh, rốt cuộc tại sao tâm trạng Tịch Thần Hạn không tốt?
Nhưng lời nói đến miệng lại nuốt vào.
“Tôi biết rồi.”
Bây giờ cô đã chắc chắn, tâm trạng không tốt lần này của Tịch Thần Hạn giống hệt như lần trước Tịch Thần Hạn mất liên lạc với cô mấy ngày.
Chỉ sợ đều là vì một chuyện.
Mà chuyện đó....
Cô lại phản ứng theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn về phía căn gác lửng ở trên lầu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!