Hai tay Vũ Tiểu Kiều trở nên run rẩy, cô có chút không nắm được điện thoại trong tay.
Cô miễn cưỡng chống đỡ sức lực, gửi một tin nhắn đi.
“Ông là ai?”
“Rốt cuộc ông là ai?”
“Ông muốn nói cái gì vậy?”
Đợi hai phút thì đối phương mới trả lời cô.
“Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là cô có muốn biết người phụ nữ kia là ai không?”
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều trở nên nặng nề, giống như có một sợi dây đang kéo cô, khiến cô nhất thời cảm thấy mù mịt không biết làm thế nào.
Cô do dự rất lâu, ngón tay ở trên bàn phím trở nên run rẩy, cô đấu tranh một lúc mới gửi đi hai chữ.
“Không muốn.”
An Tử Dụ từ phòng thử đồ đi ra, bộ váy trắng tinh khiến làn da của cô ta càng trở nên trắng nõn như tuyết.
“Tiểu Kiều, đẹp không?”
“Cậu thật sự thấy bộ này rất đẹp sao? Mình lại cảm thấy chiếc váy này quá là bó sát vào người, có chút không thoải mái.”
“Nếu như sửa đi thì cần có thời gian, chỉ sợ không kịp hôn lễ ngày mai.”
“Còn có chỗ này, có chút dài, khi di chuyển sẽ không được tiện.”
An Tử Dụ hất hất vạt váy, thấy Vũ Tiểu Kiều cứ nhìn chằm chằm vào điện thoại không lên tiếng, cho nên cô ta đã nhấc vạt váy đi đến chỗ cô.
“Tiểu Kiều, cậu đang xem cái gì vậy?”
An Tử Dụ nghiêng đầu nhìn điện thoại của Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng cất điện thoại đi, “Đẹp...đẹp! Đẹp quá.”
“Cậu cũng cảm thấy chiếc váy này đẹp sao? Haha...vậy thì lấy cái này đi.”
“Kiều Kiều, cậu vốn không nghe thấy mình đang nói chuyện, cậu đang xem cái gì mà hồn vía lên mây như vậy?”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng cất điện thoại đi, “Mình không xem gì hết! Chỉ là thất thần một chút mà thôi. An An, cậu vừa nói cái gì vậy?”
An Tử Dụ đặt vạt váy xuống, “Mình nói, chỗ eo hơi chật, không thoải mái, vạt váy lại hơi dài.”
“Ồ, nếu cậu thực sự không thích vậy thì mặc chiếc váy trước đó đi.”
“Kiều Kiều, mình vẫn thấy mình thực sự thích chiếc váy trên người.”
“Vậy thì sửa đi, sửa phần eo rộng ra một chút.” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Mình nói thời gian không kịp nữa rồi.” An Tử Dụ nói.
“Ừm, cũng đúng, ngày mai là hôn lễ rồi.”
An Tử Dụ thấy Vũ Tiểu Kiều tư tưởng không tập trung như vậy thì cũng buồn tẻ mất hứng nói.
“Dù sao hôn lễ này cũng không phải là hôn lễ mình mong đợi, mặc váy cưới kiểu nào cũng được.” An Tử Dụ cởi váy cưới trên người ra, tuỳ tiện vứt ở một bên.
“An An, cậu đừng nghĩ như vậy.”
“Vốn dĩ mình còn tưởng rằng, váy cưới trong hôn lễ của mình sẽ là do mình đích thân đặt may theo số đo của mình, nhưng cuối cùng lại là hôn lễ như vậy, mình cũng không có hứng thú thiết kế váy cưới cho mình nữa.”
Vũ Tiểu Kiều nhất thời không biết an ủi cô ta như thế nào.
An Tử Dụ cố gắng nở nụ cười, làm ra dáng vẻ rất tự nhiên, “Như vậy cũng rất tốt, cũng tránh để mình phải hao tổn sức lực và tinh thần.”
“Đợi kết hôn xong, mình sẽ ở tập đoàn An Thị tìm một vị trí không quan trọng để đi làm, để không khiến cho người ngoài cảm thấy tiểu thư của tập đoàn An Thị bị nhà họ An đuổi ra khỏi nhà là được.”
“Đây chính là cuộc đời của mình, là một người vừa thừa thãi vừa phiền toái, không thể không đặt ở một vị trí để trang trí.”
“Giống như chậu lan ở trong nhà bếp, có hay không có cũng không quan trọng, nó chỉ là do được tuỳ tay vứt làm nền ở đó mà thôi.”
“An An, cậu đừng nghĩ như vậy! Nhìn Thẩm Tinh Châu cũng không tệ, anh ta sẽ đối xử tốt với cậu, nếu hai người đã kết hôn rồi thì phải chịu trách nhiệm với nhau.”
Vũ Tiểu Kiều ra sức an ủi An Tử Dụ, nhưng không hề khiến cho tâm trạng của An Tử Dụ trở nên tốt hơn, nụ cười trên mặt cô ta cũng chỉ là nụ cười gượng gạo.
“Được rồi, đừng nói đến chuyện của mình nữa! Cậu cũng sắp kết hôn rồi, cũng rất bận, thế mà mình lại kéo cậu đi chọn đồ với mình.”
“Chúng ta là chị em tốt, trong lúc này thì mình mới phải nên đi với cậu.” Vũ Tiểu Kiều khẽ ôm lấy An Tử Dụ.
“Kiều, Kiều, điện thoại của cậu lại kêu lên rồi. Là ai vậy? Sao cứ gửi tin nhắn cho cậu vậy?”
Cơ thể của Vũ Tiểu Kiều đột nhiên trở nên run rẩy, có chút lo sợ cầm điện thoại lên, mở tin nhắn đó ra, nhưng cô chỉ nhìn thấy phía trên viết.
“Nếu cô không muốn biết người phụ nữ kia là ai thì cô sẽ hối hận.”
“Cô sẽ không được hạnh phúc”.
“Tôi không tin, cô không biết trong lòng chồng cô đang cất giấu một người phụ nữ như thế nào?”
“Nếu như cô muốn biết chân tướng thì hãy chuẩn bị 15 tỷ, tôi sẽ nói cho cô biết chân tướng sự thật.”
15 tỷ sao!
Vũ Tiểu Kiều sợ đến mức vứt điện thoại đi.
“Kiều Kiều, cậu làm sao vậy?” An Tử Dụ muốn giúp Vũ Tiểu Kiều nhặt điện thoại lên.
Nhưng Vũ Tiểu Kiều đã nhanh hơn cô ta một bước, nhặt điện thoại của mình lên, sắc mặt trắng bệch nói.
“Là, là....là Thần Hạn, anh ấy đang hỏi mình lúc nào trở về.”
“Mình, mình....mình trượt tay, không cầm chắc điện thoại....”
“Kiều Kiều?”
“An An, mình không thể ở lại cùng cậu được nữa, mình phải về trước rồi. Anh ấy cứ luôn giục mình, hỏi mình việc lựa chọn khách sạn...còn có việc tập duyệt trước hôn lễ.”
“Kiều Kiều!”
“Sao vậy?” Vũ Tiểu Kiều ôm lấy túi của mình, quay đầu lại nhìn An Tử Dụ.
“Cửa ở đằng kia, hướng cậu đi là phòng thử đồ.”
“À, haha....cậu xem mình bị hồ đồ rồi.”
Vũ Tiểu Kiểu nhanh chóng đẩy cửa xông ra ngoài.
An Tử Dụ thấy dáng người hoảng hốt chạy đi xa của cô thì trong lòng cảm thấy nghi hoặc.
“Rốt cuộc Kiều Kiều làm sao vậy?”
Vũ Tiểu Kiều vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Tịch Thần Hạn không có ở nhà.
Cô ở trạng trái không biết gì đi đi lại lại ở chỗ cũ, tim cô thì cứ đập thình thịch.
“Làm sao đây? Làm sao đây?”
“Mình bị ai theo dõi rồi sao? Tại sao lại đòi tiền mình? Mình vốn không muốn biết gì hết, không muốn biết gì hết...
“Tại sao cứ luôn quấn rầy mình vậy?”
“Rốt cuộc người này là ai vậy?”
Cô cầm điện thoại lên, nhìn chằm chằm vào số điện thoại xa lạ ở trên điện thoại, cô không thể nào biết được rốt cuộc chủ nhân đứng đằng sau số điện thoại xa lạ này là ai vậy?
Cô nhanh chóng gọi điện cho Tịch Thần Hạn, hy vọng anh có thể trở về, giúp cô giải quyết phiền phức lớn này.”
“Anh đang họp, chắc có thể về muộn một chút.” Tịch Thần Hạn nói xong liền ngắt điện thoại.
Trong lòng Vũ Tiểu Kiều càng cảm thấy bất an hơn.
Cô có chút cảm thấy sợ hãi căn nhà rộng lớn này, cô vẫn luôn không kiềm được mà nhìn lên phía căn gác lửng.
Cứ luôn cảm thấy sau cánh cửa kia, đang có một đôi mắt, dùng ánh mắt chế giễu nhìn cô.
Hình như đang nói với cô, “Cô cướp thứ vốn không thuộc về cô, sẽ có một ngày sẽ phải trả lại.”
“Không phải đâu, không phải đâu....”
“Tôi không cướp thứ gì của bất kỳ ai....”
“Tôi yêu anh ấy, anh ấy cũng muốn cưới tôi, tôi không có cướp đoạt!”
Cô từ từ lùi về phía sau, cô bịt tai lại, không ngừng lắc đầu.
Cô quay người đẩy cửa chạy ra ngoài, khi ở thang máy thì lại đụng trúng một người.
Đó là một vòng tay cứng rắn, để lộ ra một sự lạnh lẽo.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy kinh ngạc, cô nhanh chóng lùi về phía sau, nhưng lại bị vướng cửa thang máy, suýt nữa ngã xuống đất.
Một cánh tay dài đưa ra đỡ lấy cô, sau đó kéo cô vào bên trong thang máy.
“Cung Cảnh Hào!”
Cô khẽ quát lên một tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!