Khi Vũ Tiểu Kiều trở lại vịnh Ngự Hải Long, lúc này Tịch Thần Hạn cũng đã trở về.
Vừa bước vào, cô đã nhìn thấy anh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, trên tay cầm tập tài liệu, hình như đang làm việc.
Cô bước vào, nhưng anh vẫn chăm chú vào tập tài liệu trên tay, không hề biết đến sự xuất hiện của cô.
Trong lòng cô chợt nảy lên cảm giác chua xót đến vô cùng, đột nhiên cô thấy sống mũi mình cay cay..
Có lẽ vẫn luôn là cô tự ảo vọng chính mình..
Trước khi biết người phụ nữ đó tồn tại, cô chỉ nghĩ anh đơn giản là thích ngồi trong không yên tĩnh ở phòng khách, vì vậy thường ngồi trên sô pha xem xét tài liệu.
Nhưng bây giờ khi đã rõ ràng mọi thứ...
Anh ấy thực sự ngồi ở phòng khách để làm việc thay vì ngồi trong phòng làm việc riêng?
Cô cảm thấy rằng sự thật không phải như vậy.
Bởi vì chỉ cần ngồi ở ghế sô pha trong phòng khách, có thể nhìn thấy được tầng áp mái trên gác, thấy được cả bầu trời
Trong trái tim anh, có lẽ người phụ nữ đó nên luôn sống ở một nơi nào đó trên thế giới, và trong trái tim anh, cô ấy chưa bao giờ rời xa.
Cô không biết chuyện giữa họ, nhưng cô có thể thấy được, chắc hẳn trong đời này của Tịch Thần Hạn, Mục Vân Thơ là người phụ nữ khó quên nhất.
Cô cũng là phụ nữ, không tránh khỏi ghen tuông, ghen bóng gió.
“Tại sao em đã quay lại rồi?” Tịch Thần Hạn hỏi cô mà không nhìn lên.
“Hôm nay là tiệc chia tay độc thân của Kiều Kiều.” Vũ Tiểu Kiều gượng mỉm cười, che giấu nỗi buồn trong lòng.
"Oh."
Tịch Thần Hạn ra hiệu cho cô, "Hãy đến xem này, anh đã chọn cho em 1 vài khách sạn, và có những món ăn cho bữa tiệc trong ngày."
Vũ Tiểu Kiều bước tới và xem xét, cô chỉ nhìn vào những dòng chữ nhỏ dày đặc kia, thậm chí không dám nhìn vào mắt anh.
"Chà, khá tốt!"
"Váy cưới của em, chỉ cần chọn chiếc mà em đã thử vào ngày hôm đó. Nó rất đẹp. Nó được thiết kế riêng cho em."
"Được chứ."
"Ngoài ra còn có những món trang sức, đã được chọn lọc và đặt trong hộp trên bàn trang điểm của em. Em đi xem xem có hài lòng không."
"Được chứ."
Vũ Tiểu Kiều đi đến bàn trang điểm trong phòng ngủ, Tịch Thần Hạn theo sau.
Cô mở chiếc hộp tinh xảo, trước mắt cô hiện ra chiếc vương miện và vòng cổ bằng kim cương, đôi bông tai kim cương lấp lánh, phát ra ánh sáng chói mắt.
Phong cách đơn giản và phóng khoáng, sang trọng nhưng không thô tục và khoa trương, rất phù hợp với khí chất thanh xuân trong sạch của cô.
Cô chỉ nhìn nó rồi lại đóng hộp.
"Rất đẹp," cô nói.
Tịch Thần Hạn vốn dĩ muốn đeo cho cô và chiêm ngưỡng bộ trang sức kim cương giá trị này, nhưng thấy cô không để ý đến lắm, anh gạt bỏ ý định.
“Em không thích à?” Tịch Thần Hạn hỏi.
"Không không, thật sự rất đẹp!"
Cô không có ý không coi trọng những thứ này, cô biết giá trị của bộ trang sức này đáng giá như thế nào chứ.
Chỉ cần cô kết hôn với anh, anh có thể yêu cô, còn anh có bao nhiêu tiền hay như thế nào, cô vốn dĩ đều không quan tâm.
Cô nhìn anh, đôi mắt dần trở nên chăm chú..
Tịch Thần Hạn thấy cô như vậy thì tỏ vẻ lo lắng, "Sao vậy? Hình như tâm trạng không tốt."
Anh đi về phía cô, ngửi thấy mùi vàng mã thoang thoảng trên người cô.
“Em đã ở đâu vậy?” Anh cau mày.
Vũ Tiểu Kiều hoảng sợ lắc đầu liên tục, sợ anh nhận ra cô đã làm chuyện xấu liền vội vàng chối đây đẩy: "Không ... không có đâu."
“Mùi trên người em có chút không đúng.” Tịch Thần Hạn cảnh giác nhìn cô.
Vũ Tiểu Kiều cúi đầu khẽ cười, "Dạo gần đây hình như có rất nhiều lễ tưởng niệm người đã khuất. Có rất nhiều người đốt vàng mã ở ngay các ngã tư trên phố. Chắc là khi em đi ngang đã bị ám mùi."
"Em sẽ đi tắm."
Cô không nhìn Tịch Thần Hạn, đi thẳng vào phòng tắm.
Đồng tử của Tịch Thần Hạn hơi co lại, rồi từ từ thả lỏng ra.
Khi Vũ Tiểu Kiều từ phòng tắm đi ra, đã lại thấy anh ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, lật xem tài liệu trong tay.
"Vào ngày cưới, em sẽ xuất giá từ nhà của thị trưởng."
Vũ Tiểu Kiều gật đầu.
Cô ấy không có ý kiến gì về điều này.
Mẹ và Vũ Kiến Trung đã bàn bạc rồi. Để cô có tiếng nói hơn, có địa vị trong tương lai, tốt nhất nên kết hôn ở bên nhà của Vũ Kiến Trung.
“Trước một ngày, em sẽ đến nhà họ Vũ.” Tịch Thần Hạn nói.
Vũ Tiểu Kiều lại gật đầu.
Cảm thấy điều này nói ra có vẻ chỉ cho có lệ, cô lại nói thêm một câu.
"Được rồi, dù sao ông ấy cũng là cha của em."
Cô chải thẳng mái tóc còn ẩm, đang lơ thơ vài sợi trước thái dương, cảm thấy hơi lạnh một cách khó hiểu, cô quấn chiếc khăn chặt quanh người.
“Em sao vậy?” Tịch Thần Hạn đặt tập tài liệu trên tay xuống, trực tiếp nhìn cô.
Vũ Tiểu Kiều vội vàng cố gắng gượng cười, "Em chỉ cảm thấy hơi mệt. Ngày mai An An kết hôn. Em muốn dậy sớm chút, nên em đi ngủ trước đây."
Tịch Thần Hạn biết rằng cô đang nghĩ đến chuyện của mình, nhưng cô không muốn nói, nên anh cũng không muốn hỏi thêm.
"Được rồi em đi ngủ đi."
Anh dựa vào ghế sô pha nhìn về phía trước, ánh mắt vô hồn, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng xoay người quay lưng về phía anh.
Cô sợ nhìn thấy anh nhìn về hướng gác xép trên gác, sẽ khiến cô vô cùng khổ tâm.
Cô bước nhanh vào phòng ngủ, lật chăn bông lên rồi nằm xuống.
Không biết đã trôi qua bao lâu, nhưng trong lúc mơ màng, dường như nghe thấy Tịch Thần Hạn nói nhỏ bên tai cô.
"Làm sao em có thể ngủ được khi tóc em chưa khô."
Anh đem khăn lại và giúp cô lau từng chút một mái tóc dài ẩm ướt của mình.
Tim cô chợt nhói đau, khóe mắt nóng bừng.
Anh đã từng dịu dàng và giúp người phụ nữ tên Mục Vân Thơ lau tóc như thế này sao?
Cô trở mình, ôm lấy anh bên cạnh, ôm chặt lấy anh.
Cô vùi đầu vào ngực anh, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
"Anh đã hứa với em như thế nào thì phải giữ đúng lời hứa đó, đừng có nói dối em."
Tịch Thần Hạn mỉm cười và xoa đầu cô, "Anh không bao giờ thất hứa với em."
Nước mắt cô trào ra, làm ướt cả tà áo lụa của anh.
Tim anh đập nhanh, anh ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, ngẩng đầu lên, nhìn thấy khóe mắt cô đọng lại giọt nước mắt, trong lòng anh bỗng trở nên rối bời.
"Tại sao em lại khóc?"
“Em vui quá thôi!” Cô sụt sịt.
“Hạnh phúc không?” Anh không ngừng lau nước mắt cho cô.
Nhưng nước mắt cô càng ngày càng nhiều.
Tịch Thần Hạn ôm chặt cô vào lòng, mong cái ôm của anh có thể xua đi những giọt nước mắt trên khóe mắt cô.
"Em sắp cưới anh, em vui lắm."
"Mình sẽ sống bên nhau cả đời, cùng nhau vui vẻ."
"Em hạnh phúc khi ở bên anh cả đời ..."
Cuối cùng, cô ôm chặt lấy anh, khóc nức nở.
Anh cũng ôm chặt lấy cô, để nước mắt cô thấm ướt áo anh.
"Cô gái ngốc nghếch."
Anh buông một nụ hôn kéo dài, làm khô những giọt nước mắt trên khóe mắt cô, và từng chút một còn vương trên đôi gò má cô ...
...
Đám cưới của An Tử Dụ được tổ chức tại một khách sạn to nhất ở thành phố Kinh Hoa.
Bằng thực lực và gia cảnh của Thẩm Tinh Châu, chắc chắn anh ta không đủ khả năng để tổ chức đám cưới ở đây, nhưng gia đình của An Tử Dụ thì giàu có nức tiếng ở đây.
Tất cả mọi người đều đồn nhau rằng Thẩm Tinh Châu lấy được An Tử Dụ thì một bước lên mây.
Thẩm Tinh Châu nghe xong những lời này thì im lặng không chút biểu cảm, tựa hồ không quan tâm, nhưng trong lòng lại cảm thấy vô cùng khó chịu.
Anh đến An gia để đón An Tử Dụ đến nhà thờ, khách mời và phóng viên đều có mặt đông đủ.
Vị linh mục đứng trên bục cao ở cuối thảm đỏ, đọc lời thề trong đám cưới, hòa cùng tiếng nhạc piano du dương tạo nên một bầu không khí thiêng liêng và lãng mạn.
An Tử Dụ và Thẩm Tinh Châu nắm tay nhau, đứng trước giáo đường, chăm chú lắng nghe giọng nói uy nghiêm của linh mục, trong lòng vô cùng lo lắng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!