Vũ Tiểu Kiều ngồi ở trên giường, phóng mắt nhìn căn phòng ngủ trống trải.
Cô không biết bản thân đã nói sai điều gì, cũng không biết mình đã làm sai cái gì mà khiến anh tự dưng lại đứng dậy rời đi, không quay đầu lại lấy một cái!
Cô cũng không biết, liệu mối quan hệ này của bọn họ sẽ duy trì được bao lâu, liệu cô có đủ dũng khí để tiếp tục kiên trì với nó nữa không...
Duy chỉ có một điều này, cô luôn tự nhắc nhở bản thân rằng: Vũ Tiểu Kiều, đừng sợ! Anh ấy chỉ nhất thời chưa thích ứng được, mày phải cho anh ấy thời gian, chắc chắn anh ấy cũng thích mày! Nếu không thì tại sao bao lâu nay anh ấy lại có thể vì mày mà làm nhiều chuyện đến vậy... Anh ấy chưa hiểu rõ được lòng mình mà thôi, cho anh ấy đủ thời gian thì nhất định anh ấy sẽ nhận ra được.
Cô cứ lăn qua lộn lại ở trên giường, hoàn toàn không buồn ngủ chút nào.
Cô mở to hai mắt, nhìn hình bóng bản thân được phản chiếu qua lớp kính mờ của khung cửa sổ, cô chỉ có một mình.
Dưới ánh đèn mờ nhạt của căn phòng ngủ, trông cô càng lẻ loi.
Sắc trời dần tối, nhiệt độ không khí cũng dần giảm xuống, cảm giác se se lạnh.
Lúc này, Vũ Tiểu Kiều mới chậm rãi chìm vào giấc ngủ.
Còn Tịch Thần Hạn thì nhốt mình trong phòng làm việc cả đêm, không đi ra ngoài.
...
Bà Tịch gọi điện thoại tới bảo hai người họ về nhà ăn cơm.
Chẳng mấy chốc mà đã đến ngày tổ chức hôn lễ của Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn, họ hàng gần xa của nhà họ Tịch đều đã đến Kinh Hoa để tham gia hôn lễ của họ.
Bà Tịch một tay chống gậy ba-toong, một tay cầm lấy tay của Vũ Tiểu Kiều, dắt cô đi, giới thiệu cho cô từng người một.
Lúc làm lễ đính hôn, Vũ Tiểu Kiều đã gặp rất nhiều người trong gia tộc nhà họ Tịch, nhưng cô không thể ngờ được là đến lúc làm lễ kết hôn, số người còn có thể nhiều đến mức như thế này.
Thật sự là bảy tám bà cô chồng thi nhau đứng xung quanh nói đã khiến cô chật vật lắm rồi, đến mức miệng lười khô khan, làm gì còn tâm trí để nhớ rõ ai với ai.
Người của gia tộc họ Tịch, trước nay đều để mắt cao hơn trán, bản chất của họ chính là vô cùng ngạo mạn.
Mà giờ đây ở trong nước, quý tộc nhà họ Tịch rất nổi tiếng, nói không ngoa thì người trên khắp cả nước đều biết đến, thậm chí còn được gọi là “Đệ nhất hào môn”.
Bọn họ biết rõ thân phận của Vũ Tiểu Kiều, cô là con gái lớn của một chủ tịch thành phố, nhưng cũng chỉ có vậy mà thôi, ở trong mắt bọn họ, nó chỉ bé như một hạt bụi.
Huống hồ, Vũ Tiểu Kiều cũng chẳng phải viên Minh Châu mà Vũ Kiến Trung nâng niu trên tay từ bé.
Nhưng hôm nay nhìn thấy bà Tịch đích thân nắm tay Vũ Tiểu Kiều, giới thiệu những nhân vật chủ chốt trong gia tộc cho cô biết, vậy là quá đủ để tất cả mọi người nhìn ra, bà Tịch có ý muốn bảo vệ Vũ Tiểu Kiều.
Cũng chính vì vậy mà không ai dám làm gì lỗ mãng trước mặt Vũ Tiểu Kiều.
Không chỉ thế, bà Tịch còn truyền lại cho Vũ Tiểu Kiều món đồ gia truyền của nhà họ Tịch.
Hành động này lại một lần nữa khẳng định vị thế của Vũ Tiểu Kiều trong lòng bà Tịch, đã vượt qua cả Dương Tuyết Như.
Bà Tịch chính là người đứng đầu gia tộc họ Tịch, là người có quyền hạn cao nhất.
Không xét đến họ ngoại hay họ nội, chỉ đếm sơ qua thôi thì họ hàng của bà cũng đến mấy chục người.
Ai dám làm loạn trước mặt bà Tịch, người đó xác định sẽ phải đối đầu với cả một gia tộc khổng lồ họ Tịch.
Vũ Tiểu Kiều nhìn ra được điều này, tất cả mọi người đều nể mặt bà Tịch nên mới đối xử với cô một cách lịch sự như thế. Thêm cả mối quan hệ với Tịch Thần Hạn nên địa vị ở nhà họ Tịch của cô cũng khá cao.
Vài người mặc dù lớn tuổi hơn cô nhưng vẫn gọi cô một tiếng “dì” đầy kính trọng.
Nhưng hiện tại cô không thể nào vui vẻ cho được.
Từ tối hôm qua Tịch Thần Hạn ngủ ở phòng làm việc đến hôm nay tâm trạng của anh vẫn không tốt lên một chút nào, trong ánh mắt anh luôn có chút trống rỗng.
Ánh mắt của bà Tịch rất tinh tường, bà đã nhìn ra chút gì đó, ngay lập tức kéo Vũ Tiểu Kiều sang một bên để hỏi chuyện, tách biệt khỏi đám người cãi cọ ồn ào kia.
“Nói cho bà nghe, có phải hai đứa cãi nhau không?”
Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng lắc đầu, cười nói, “Không ạ, chúng cháu làm sao có thể cãi nhau được.”
Bà Tịch thấy cô không chịu nói, cười trêu cô, “Bà nội cũng cảm thấy hai người các con tâm đầu ý hợp đến vậy, chắc chắn sẽ không cãi nhau.”
Bà Tịch nắm lấy bàn tay của Vũ Tiểu Kiều, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
“Thần Hạn ấy à, nó là một đứa trẻ có rất nhiều tâm sự trong lòng, con cần phải nhẫn nhịn hơn một chút, con cũng đừng thấy thằng bé suốt ngày trưng ra một bộ mặt mà ghét bỏ, thực ra thằng bé rất lương thiện.”
“Hồi còn bé, Thần Hạn có nuôi một con mèo trắng nhỏ, sau đó con mèo ấy chết, thằng bé đã khóc rất lâu, khóc xong thì chạy đi tìm một nơi thật đẹp để chôn con mèo đó.”
“Rất nhiều năm sau, thằng bé vẫn đều đặn đem cá tới chỗ chôn mèo con để tế nó.”
“Thần Hạn là một người si tình.” Bà Tịch thở dài một tiếng, trong lời nói ẩn chứa hàm ý riêng.
Vũ Tiểu Kiều nhìn ra được những chuyện cũ từ trong đôi mắt đục ngầu, già nua của bà Tịch.
Nhưng cô cũng không hỏi gì, về chuyện trong quá khứ của anh, cô tất nhiên hiểu là bà Tịch cũng biết đến Mục Vân Thơ.
Cô gái kia, có lẽ chính là vảy người ở trong lòng của tất cả mọi người, và một lẽ dĩ nhiên, đó cũng chính là cái gai trong tim Vũ Tiểu Kiều.
Không hỏi, không có nghĩa là không để ý... Mà là không muốn nghĩ tới.
Nếu như nó có thể theo dòng thời gian, trở thành hồi ức được gói ghém cẩn thận rồi cất vào ngăn tủ quá khứ thì cô sẵn sàng đồng hành cùng Tịch Thần Hạn đi hết quãng đời còn lại.
“Mọi chuyện đều sẽ ổn cả thôi, bà nội cứ yên tâm.” Cô nở một nụ cười xán lạn, đôi mắt long lanh sáng lên, làm lay động lòng người.
Bà Tịch cười rộ lên, kéo Vũ Tiểu Kiều xuống ngồi cạnh mình, “Bà nội rất thích tính cách của con! Lạc quan, tích cực, khiến cho tâm trạng của mọi người đều trở nên tốt hơn.”
“Có con ở bên cạnh giúp đỡ Thần Hạn thì bà nội yên tâm rồi.”
“Nếu có ai dám ức hiếp con, con cứ nói cho bà nội, bà sẽ chủ trì công đạo cho con.”
Ánh mắt của bà Tịch lúc ấy cố ý nhìn thoáng qua Dương Tuyết Như đứng cách đó không xa.
Vũ Tiểu Kiều cong cong khóe môi, “Có Thần Hạn bảo vệ con rồi, sẽ không có ai dám bắt nạt con đâu ạ.”
Bà Tịch lại cười, “Lời này của con nói rất đúng, bà nội rất thích nghe! Nếu đã là vợ chồng của nhau thì nhất định các con phải đồng tâm, thuận vợ thuận chồng, tát biển Đông cũng cạn!”
“Con hay nhớ, giữa vợ chồng với nhau, đừng giấu giếm bất cứ chuyện gì, phải tin tưởng vào đối phương, có như vậy thì hôn nhân mới được lâu dài.”
Vũ Tiểu Kiều gật gật đầu, nhìn về phía Tịch Thần Hạn đang ngồi trên chiếc ghế sô pha cách đó không bao xa.
Giữa một toán người như vậy, anh vẫn đầy khí thế, cao quý, tao nhã, anh giống như một bậc Đế vương, như ông vua của tất cả mọi người, trời sinh anh đã có vẻ ung dung và độc đoán.
Lúc mọi người nhìn thấy anh, ánh mắt của họ đều mang theo vẻ tôn kính, cho dù có ở vị thế nào cũng không một ai dám làm gì lỗ mãng.
Đây là uy nghiêm và sức hút độc nhất vô nhị của anh.
Ở tại đây, có không ít những em gái nhỏ, những cô cháu gái họ nhìn anh với ánh mắt chứa đầy sự mến mộ.
Vũ Tiểu Kiều đứng thẳng sống lưng, dùng ánh mắt của mình dập hết những ánh mắt ghen tị của một số người kia, cả người cô vẫn giữ vẻ bình tĩnh.
Bà Tịch thấy vậy thì càng thêm yêu thích và tán thưởng cô cháu dâu này.
Bà nhìn ánh mắt Vũ Tiểu Kiều, cười một cách khó hiểu.
Cô trầm lặng và rộng lượng, dè dặt và khéo léo, không khoa trương, không ham hư vinh, không mơ mộng hão huyền, vừa bình tĩnh lại vừa giỏi nhẫn nhịn, là người có thể chịu được những áp lực từ bên ngoài.
Một cô gái như vậy mới có thể thích hợp với Tịch Thần Hạn.
Không giống như cái cô Mục Vẫn Thơ kia, mặc dù xét trên mọi phương diện, cô ta đều có vẻ nhỉnh hơn Vũ Tiểu Kiều, nhưng cô ta lại không hề khiến cho người ta cảm thấy yêu thích mà ngược lại còn cho người ta cảm nhận là cô ta đang ra vẻ.
Hơn nữa, cô ta còn luôn thích thể hiện bản thân.
“Mắt nhìn của Thần Hạn không tồi, thằng bé không chọn sai người, được, rất tốt!” Bà Tịch cười rồi đứng lên, chống gậy ba-toong đi lên tầng.
“Ngày mai sẽ chính thức diễn ra lễ cưới của Thần Hạn và Tiểu Kiều, mọi người hãy về nghỉ ngơi cho thật tốt để chuẩn bị tinh thần tham dự và chúc phúc cho hai đứa trẻ.”
“Bà lão tôi đây thích nghe những lời ngon ngọt, ai nói hay sẽ nhận được một bao lì xì từ tôi.”
Nghe thấy vậy, mọi người náo nhiệt hẳn lên, ai cũng sôi nổi, hăng hái bày tỏ nhất định sẽ không làm cho bà Tịch thất vọng.
Bà Tịch được người giúp việc đỡ lấy, bà vừa tươi cười vừa để họ dìu vào phòng.
Tất cả mọi người trong gia tộc nhà họ Tịch đều không ngừng cố gắng làm thân với Vũ Tiểu Kiều, ai cũng nhiệt tình thêm mấy phần.
Bởi vì bà Tịch đã chiếu cố Vũ Tiểu Kiều đến vậy rồi, cũng bày tỏ thái độ của mình rõ ràng quá rồi nên không ai dám coi thường Vũ Tiểu Kiều nữa.
Vũ Tiểu Kiều nhẹ nhàng cười đáp lại, vô cùng giữ phép tắc mà hàn huyên cùng mọi người đôi ba câu.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!