Tịch Thần Hạn đột nhiên rời khỏi hội trường buổi lễ.
Mọi người ồn ào thảo luận.
“Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Sao đột nhiên lại bỏ đi? Buổi lễ vẫn còn chưa xong mà?”
“Sao lại bỏ cô dâu ở lại một mình như thế?”
Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Vũ Tiểu Kiều đang đứng một mình trên sân khấu, trong mắt đầy loại cảm xúc.
Thương hại có, đồng cảm có, trào phúng cũng có, cũng có người thấy vui sướng khi người khác gặp họa…
Vũ Tiểu Kiều có chút đứng không vững, bộ váy cưới trên người bỗng nhiên cảm thấy thật nặng nề.
Ngay cả bản nhạc đám cưới đang vang lên bên tai cũng như đang cười nhạo cô.
Có những gương mặt ở bên dưới khán đài, cũng bày ra vẻ mặt cười nhạo.
Trong nháy mắt, cô cảm thấy bản thân như đang ở trong một hầm băng, toàn thân cô lạnh toát.
“Thế này là xảy ra chuyện gì? Sao lại bỏ cô dâu ở lại mà chạy mất?” Tôn Hồng cũng không nhịn được kích động, giọng điệu khó chịu.
“Không lẽ cậu Tịch hối hận, đào hôn sao?”
“Ha, đúng là chuyện cười lớn với Vũ Kiến Trung.”
“Anh im miệng. Bớt nói một câu đi.”
Sắc mặt Vũ Kiến Trung trắng bệch, liên tục gật đầu xin lỗi với khách khứa.
Vũ Kiến Trung nhìn về phía bà cụ Tịch, nhanh chóng bước qua.
“Bà Tịch, đây là có chuyện gì? Hôn lễ còn chưa xong, sao cậu Tịch lại bỏ đi như vậy?”
Vẻ mặt bà cụ Tịch cũng hoang mang, nhưng chớp mắt đã cười nói.
“Có lẽ do công ty bận quá, đột nhiên xảy ra chuyện, cần Thần Hạn đích thân đến xử lý.”
Bà cụ Tịch chống gậy đứng dậy, lớn giọng nói với các vị khách khứa đang ồn ào bên dưới.
“Tiểu Kiều và Thần Hạn đã nhận giấy đăng ký kết hôn. Hôn lễ chỉ là mặt hình thức, để mọi người cùng đến chung vui.”
“Công ty có việc gấp, Thần Hạn cần phải nhanh chóng xử lý, mong mọi người thứ lỗi. Bà lão này xin tự phạt ba chén, thay mặt Thần Hạn xin lỗi các vị.”
Bà Tịch đã hơn chín mươi tuổi, nào có ai dám để bà uống rượu.
Huống hồ bà Tịch rất được kính trọng ở thành phố Kinh Hoa, danh tiếng rất cao, cho dù là người có địa vị, quan chức lớn cỡ nào, cũng phải nể mặt bà ba phần.
Mọi người vội vàng nói.
“Bà Tịch nói phải, chỉ là hình thức mà thôi, chuyện công ty mới quan trọng.”
“Bà Tịch chú ý sức khỏe, chúng tôi sao dám để bà phạt rượu.”
“Đúng vậy, mọi người có thể cùng chung vui với nhà họ Tịch, đã là hạnh phúc rồi.”
“Không, không, không, rượu này nhất định phải phạt.” Bà cụ Tịch cười nói nhìn Dương Tuyết Như.
“Cho dù tôi không uống, cũng phải có người uống thay Thần Hạn.”
Dương Tuyết Như đương nhiên hiểu ý bà cụ Tịch.
Trong lòng bà ta đang rất vui mừng vì hôn lễ xảy ra biến cố, nên không tình nguyện lắm giúp Tịch Thần Hạn giải quyết chuyện này.
Nhưng bà cụ Tịch đã ra lệnh, sao có thể không nghe theo.
Dương Tuyết Như cười nâng cốc rượu lên: “Là mẹ của Thần Hạn, tôi xin thay mặt nó phạt ba ly.”
Nói xong, Dương Tuyết Như không chút do dự uống cạn ba ly rượu.
Đệ nhất phu nhân thay mặt uống rượu phạt, đây đã là cho mọi người mặt mũi rồi.
Mọi người đều vỗ tay, bầu không khí cũng dịu đi.
Nhưng trong lòng mọi người vẫn cảm thấy có chút kỳ lạ. Tịch Thần Hạn vì chuyện gấp của công ty, bỏ lại cô dâu, không nói một lời nào đã rời đi.
Trong chuyện này rốt cuộc là có ẩn tình gì?
Mà khiến cho Tịch Thần Hạn không quan tâm mọi thứ, dứt khoát bỏ đi như vậy.
Vũ Tiểu Kiều vẫn đứng lặng trên sân khấu, giống như trung tâm của câu chuyện cười.
Cô rất muốn bước khỏi sân khấu, thoát khỏi hội trường này.
Nhưng chiếc váy cưới trên người quá nặng, cô căn bản không thể bước được.
Mà bà cụ Tịch cũng muốn xem năng lực ứng biến của Vũ Tiểu Kiều, để xem trong tương lai có tư cách tồn tại trong nhà họ Tịch đầy bão táp này không.
Bà không gọi người đến đỡ Vũ Tiểu Kiều xuống dưới.
Cho nên cũng không ai dám tùy tiền đi lên.
Vũ Tiểu Kiều đứng một mình ở trên đó, ánh đèn rọi thẳng vào người cô.
Váy cưới trắng như tuyết, khiến cho gương mặt trắng nõn của cô càng trở nên tái nhợt đến đáng thương.
Cung Cảnh Hào định đi lên, nhưng lại bị Vũ Phi Phi túm lại.
“Anh làm cái gì vậy?”
Cung Cảnh Hào hơi ngẩn người một chút.
Đúng vậy. Anh đang muốn làm cái gì? Tại sao lại muốn xông lên sân khấu?
“Tôi chỉ muốn xem một chút, cái đó…” Cung Cảnh Hào do dự một chút, nghiêm túc nói.
“Chiếc nhẫn rơi ở đâu rồi.”
Vũ Phi Phi bật cười thành tiếng: “Đủ rồi. Cung Cảnh Hào, chiếc nhẫn rơi ở đâu thì có liên quan gì đến anh?”
“Tôi cấm anh đi lên.”
“Cô dựa vào cái gì mà cấm tôi?” Cung Cảnh Hào đẩy Vũ Phi Phi ra.
Vũ Phi Phi lại chạy đến kéo tay Cung Cảnh Hào: “Hiện tại anh là bạn trai của tôi. Anh xông lên sân khấu, định để mặt mũi của tôi vào đâu?”
Nụ cười rạng rỡ trên mặt Vũ Phi Phi gần như sắp không duy trì nổi nữa, nghiến răng nghiến lợi nói.
“Cung Cảnh Hào, chị ấy có như thế nào cũng không liên quan đến anh.”
“Cô là cái gì mà dùng giọng điệu này nói chuyện với tôi.”
Cung Cảnh Hào cũng không biết hiện tại bản thân đang bị làm sao?
Mỗi lần nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, anh ta lại không khống chế được bản thân.
Trong lòng như có hàng vạn con quỷ, đang giương nanh múa vuốt tra tấn anh.”
“Tôi muốn làm gì thì làm, cho dù có là bạn gái, cũng không có tư cách ngăn cản tôi, huống hồ cô còn không phải.”
Cung Cảnh Hào một tay đẩy Vũ Phi Phi ra, xông lên sân khấu.
Trong tích tắc khi bước lên sân khấu, Cung Cảnh Hào nhìn thấy ánh mắt bất lực của Vũ Tiểu Kiều, trái tim anh ta nhất thời như bị bóp nát.
Cung Cảnh Hào bước về phía Vũ Tiểu Kiều…
Mọi người bên dưới khán đài lại ồ lên.
“Cậu Cung bước lên sân khấu kìa.”
“Đây là tình huống gì thế này?”
Bà cụ Tịch cũng giật mình kinh ngạc, nắm chặt cây gậy trong tay: “Mau cho người đi lên, ngăn cậu ta lại.”
“Trong tình huống như thế này, cậu ta lại có chuyện gì vậy?”
Mọi người nhanh chóng chạy lên sân khấu.
Cung Cảnh Hào một tay đỡ lấy Vũ Tiểu Kiều đang lung lay sắp ngã.
Mà ánh mắt bi thương của cô vẫn quyến luyến nhìn về hướng Tịch Thần Hạn vừa chạy đi.
Tựa hồ như đang chờ đợi, hình bóng anh lại xuất hiện ở cửa lễ đường, lại một lần nữa bước đi trên thảm đỏ.
Quay trở về bên cạnh cô.
Nhưng mà, người kia vẫn không quay trở lại.
Cung Cảnh Hào nhìn thấy cô mất đi dáng vẻ quật cường thường ngày, trong lòng anh càng thêm hỗn loạn.
“Tôi đỡ cô đi xuống.” Cung Cảnh Hào nói.
Thế nhưng hai chân Vũ Tiểu Kiều lại như đóng đinh, không nhích nổi một bước.
“Tại sao cô không nghe lời.” Cung Cảnh Hào thấp giọng nói: “Nhanh lên. Không cần phải ở trên này tiếp tục để người ta cười nhạo.”
Vũ Tiểu Kiều lại không đồng ý lắc đầu: “Hôm nay là hôn lễ của tôi, tôi không thể cứ thế đi xuống được.”
“Nếu không, họ sẽ lại càng cười nhạo tôi.”
Cung Cảnh Hào bất đắc dĩ nói: “Tôi đã sớm nói với cô rồi. Cậu ấy không phải thật lòng, nhưng cô lại không nghe.”
“Không. Là do anh ấy có việc gấp, công ty xảy ra chuyện…”
“Lời nói dối như thế cô cũng tin sao?” Tay Cung Cảnh Hào siết chặt thành nắm đấm.
Vũ Tiểu Kiều ngẩng đầu, ánh mắt bi thương nhìn Cung Cảnh Hào: “Tại sao tôi lại không tin?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!