Tịch Thần Hạn giật mình mà nhìn Vũ Tiểu Kiều.
Nhưng mà chỉ một giây sau, sự kinh sợ trong đáy mắt từ từ tiêu tán.
“Thì ra, em đã sớm biết tên của cô ấy.”
Tuy rằng Tịch Thần Hạn sớm dẫn Vũ Tiểu Kiều đi qua gác xếp ở trên lầu, chỉ có điều từ đầu đến cuối anh đều không nói cho Vũ Tiểu Kiều về cái tên Mục Vân Thi này.
“Là ai nói cho em?” Tịch Thần Hạn hỏi.
Vũ Tiểu Kiều sẽ không nói cho anh biết, là Đường Khải Hiên nói cho cô, hơn nữa đã từng dẫn cô đến mộ của Mục Vân Thi.
“Bọn họ đều nói cô ấy đã chết, nhưng em muốn nghe anh nói.”
Vũ Tiểu Kiều nghênh đón ánh mắt doạ người của Tịch Thần Hạn, lần đầu tiên cô không hề có chút sợ hãi.
Bỗng nhiên Tịch Thần Hạn phì cười.
“Tiểu Kiều, em đi ngủ đi, không nên hỏi việc này! Những việc này không liên quan đến em.”
“Sao lại không liên quan đến em, anh hiện tại là chồng của em, vì sao em lại không thể nói!”
Sức chịu đựng của Vũ Tiểu Kiều hoàn toàn không khống chế được.
“Đó là chuyện của năm năm trước. Khi đó chúng ta còn chưa quen nhau. Đương nhiên không liên quan gì đến em!”
Vũ Tiểu Kiều đột nhiên không còn lời nào để nói.
Cô buồn cười mà nhìn Tịch Thần Hạn, giọng chua chát: “Đúng vậy, không liên quan gì đến em, bởi vì đó là chuyện của năm năm trước.”
“Nhưng chỉ bởi vì chuyện của năm năm trước mà đã ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống hiện tại của em.”
“Chính là người chồng mà em yêu thương không thể buông bỏ được, bởi vì có tin tức của cô ấy, bỏ em một mình ở tại nơi tổ chức hôn lễ.”
“Em bị rất nhiều người nhạo báng, bọn họ nói em trèo cao anh, không được anh coi trọng.”
“Bọn họ còn nói, chúng ta nhất định sẽ ly hôn, hiện tại chỉ là thương nghiệp liên hôn.”
“Tất cả những việc anh làm đối với em, đều chỉ là để khoe ra.”
“Đó là bọn họ nói, vì cái gì em phải tin.” Tịch Thần Hạn lớn tiếng nói.
“Em không tin, ai em cũng không tin, em chỉ tin những gì mà chính em nhìn thấy!” Vũ Tiểu Kiều cũng khàn cả giọng.
“Em nhìn thấy anh vẫn còn giữ kín ở một góc trong tim, không cho bất luận kẻ nào chạm đến. Em cũng không muốn chạm đến, bởi vì em tôn trọng anh, thậm chí tin rằng một ngày nào đó, anh sẽ quên đi quá khứ, một lần nữa bắt đầu.”
“Mà hiện tại, em bỗng nhiên sợ hãi!” Em cảm thấy được, người phụ nữ kia căn bản chưa từng rời khỏi cuộc sống của anh, cô ấy vẫn luôn sống bên cạnh anh.”
“Thế cho nên em tiếp xúc với anh lâu ngày, em phát hiện cuộc sống của em cũng đều là bóng dáng của cô ấy.”
Tịch Thần Hạn muốn giải thích, nhưng rồi lại không nói thành lời.
“Em không thích loại cảm giác này! Vẫn luôn liều mạng làm cho bản thân nhẫn nhịn, yêu anh một cách hèn mọn, nhưng cuối cùng phát hiện tất cả những điều này cũng đều không phải là sự thật.”
“Rốt cuộc em muốn nói cái gì, Tiểu Kiều?” Giọng của Tịch Thần Hạn đầy bất lực.
“Em muốn biết toàn bộ về cô ấy, em muốn biết, cô ấy chết như thế nào.”
Tịch Thần Hạn bỗng nhiên hét to một tiếng: “Cô ấy chưa có chết.”
Vũ Tiểu Kiều nở nụ cười, cười đến hốc mắt phiếm hồng.
“Đúng vậy, sao em lại ngu đến như vậy, cô ấy sao có thể chết, cô ấy vẫn luôn ở trong lòng anh.”
Đối mặt với sự chất vấn trực tiếp của Vũ Tiểu Kiều, bỗng nhiên Tịch Thần Hạn không thể giống như lúc trước, đối mặt với người bên cạnh một cách bình thường, lớn tiếng hô: “Cô ấy không có chết, không có chết.”
Trong lòng anh rất rõ ràng, một người mà mất năm năm cũng không tìm ra được manh mối nào, chỉ sợ đã không còn trên cõi đời này nữa.
Chỉ là vì anh không chịu tin tưởng.
Bởi vì anh còn chưa tìm được thi thể của Mục Vân Thi.
Tịch Thần Hạn chậm rãi thở ra một hơi.
Anh từ từ đi đến trước mặt Vũ Tiểu Kiều, từ từ cuối người xuống, nắm hai bả vai của cô.
Lúc này anh mới phát hiện, thân thể anh đang run rẩy, là bởi vì đau lòng đến tột cùng.
“Tiểu Kiều, chuyện của năm năm trước, anh không muốn nhắc lại.”
“Có một số thứ, anh biết đã qua đi, anh cũng sẽ từ từ làm cho hết thảy những thứ đó trở thành quá khứ.”
“Nhưng mà...”
“Trong lòng hiểu rõ và cho là như vậy, buông bỏ hoàn toàn lại là một chuyện khác.”
“Anh đã cũng em kết hôn! Anh cũng nói qua, sẽ cùng em ở bên nhau cả đời, anh sẽ không nuốt lời.”
“Cho nên?” Giọng cô nghẹn ngào: “Nếu giữa em và cô ấy, lựa chọn một người, anh sẽ chọn ai?”
“Không có khả năng chọn! Người hiện tại đang ở bên anh là em, không phải cô ấy!”
“Anh đã nói sẽ bảo vệ em, sẽ làm cho em và anh gắn bó nhau cả đời, đây đã là sự lựa chọn cuối cùng.”
Nước mắt Vũ Tiểu Kiều rưng rưng, sắp chảy ra.
“Thế nhưng anh rốt cuộc vẫn không chịu trực tiếp đối mặt với tất cả những chuyện về cô ấy!”
Tịch Thần Hạn nhắm hai mắt lại, thật giống như vết sẹo ở tận đáy lòng đang bị người ta xé mở từng chút một.
Làm cho anh không thể không trực tiếp thừa nhận vết thương máu chảy đầm đìa, đau đớn.
Nếu như đổi lại là người khác, anh đã sớm để lộ sự điên cuồng.
Nhưng đối mặt với Vũ Tiểu Kiều, anh không thể để lựa giận tùy ý bùng lên.
Anh không muốn doạ đến cô, cũng không muốn làm cô đau lòng khổ sở.
Anh không thích nhìn thấy nước mắt của cô.
Anh nhẹ nhàng lau đi khoé mắt đang ẩm ướt của cô, chậm rãi nói: “Cô ấy bị người bắt cóc, cuối cùng nhảy vào biển lớn.”
“Bọn họ đều nói cô ấy đã chết, nhưng anh không tìm được thi thể của cô ấy.”
“Trước đây anh từng hứa với cô ấy, sẽ đưa cô ấy đi, bọn anh quen biết nhau từ khi còn rất nhỏ... Anh không phải là kẻ nuốt lời.”
“Tìm được cô ấy, mang cô ấy đi, nhưng cuối cùng kết cục của cô ấy cũng vẫn như vậy, anh không chấp nhận được.”
“Là anh hại cô ấy.”
Tịch Thần Hạn tự trách mà cuối đầu, nhắm lại đôi mắt thâm thúy, che khuất sự đau khổ đến tận tim phổi trong đáy mắt.
“Anh vẫn luôn cảm thấy, bản thân rất mạnh, có thể che chở được người bên cạnh.”
“Thế nhưng những người mà anh muốn bảo hộ, từng bước từng bước rời anh đi.”
Vũ Tiểu Kiều rõ ràng cảm nhận được, bàn tay to lớn của Tịch Thần Hạn đang từng chút từng chút dùng sức, bóp đến bả vai cô thấy đau.
Anh bỗng nhiên buông cô ra, mở đôi mắt đen như mực, dùng sức nhìn cô thật sâu.
“Tiểu Kiều, anh cảm thấy em có thể giúp được anh, giúp anh quên đi tất cả quá khứ. Không cần lại hỏi đến cô ấy, được không?”
Vũ Tiểu Kiều mím môi, nhắm mắt lại, nước mắt chảy dọc theo hai gò má.
Cô cũng không muốn hỏi.
Nhưng mà tất cả mọi chuyện về Mục Vân Thi, vì sao cứ quấn quanh lấy cô, không chịu buông tha cô?
Một tay Tịch Thần Hạn ôm Vũ Tiểu Kiều vào lòng: “Đừng khóc, nước mắt của em, luôn làm cho lòng anh thật loạn.”
Anh mê loạn mà hôn hai gò má của cô, ý đồ hôn khô nước mắt trên má cô.
Thế nhưng nước mắt của cô, vẫn chảy ra mãnh liệt, cuối cùng nức nở, khóc thành tiếng.
Cô ôm chặt lấy Tịch Thần Hạn, đầu dính sát vào ngực anh.
“Thần Hạn, em thật sự rất yêu anh, em rất sợ đánh mất anh...”
Đây là lời từ sâu tận đáy lòng cô.
Tịch Thần Hạn cuối đầu, hôn lấy bờ môi anh đào của cô.
Từng tiếng gọi tên anh phát ra từ trong cổ họng của cô.
Tiếc rằng quá mức nhỏ bé, yếu ớt như sợi tơ, rơi vào trong tai Tịch Thần Hạn, cực kỳ giống lời mời lúc động tình...
Nụ hôn của anh thật dịu dàng, là sự dịu dàng chưa từng có trước đây.
Giống như lông chim, nhẹ phất qua lòng cô, tạo nên từng đợt lo lắng nhẹ nhàng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!