Vũ Tiểu Kiều ngây ngẩn cả người.
Cô gái này...
Mục Vân Thơ!
Vũ Tiểu Kiều đã từng đến mộ của Mục Vân Thơ, đã nhìn thấy ảnh chụp của Mục Vân Thơ.
Bây giờ, Mục Vân Thơ lại còn sống, còn đang đứng trước mặt cô, thật sự có một loại cảm giác tựa như gặp quỷ.
Vũ Tiểu Kiều sửng sốt nửa ngày, không có phản ứng gì.
Vẫn là cô gái ấy dịu dàng cười, nhẹ giọng hỏi: “Thần Hạn có ở đây không?"
Vũ Tiểu Kiều há mồm hết cỡ, không phát ra thanh âm nào.
Cô gái nhìn Vũ Tiểu Kiều sắc mặt trắng bệch, nhẹ giọng cười nói.
"Cô là Tiểu Kiều đúng không, vợ của Thần Hạn, tôi là Mục Vân Thơ."
Mục Vân Thơ, Mục Vân Thơ, Mục Vân Thơ...
Tên này giống như ma âm, vờn quanh bên tai Vũ Tiểu Kiều, không ngừng công kích nội tâm phòng ngự mà cô vất vả dựng lên.
"Anh, anh anh ấy không có ở đây..."
Vũ Tiểu Kiều cố gắng phát ra giọng nói nhỏ bé yếu ớt của mình.
Mục Vân Thơ vẫn vô cùng dịu dàng nói: “Thật là không khéo."
Mục Vân Thơ xoay người rời đi, chợt phát hiện, Tịch Thần Hạn đã xuất hiện ở cuối hành lang.
Ánh mắt của anh đen thẳm, nhìn không ra vui buồn, ánh mắt vẫn nhìn Mục Vân Thơ, thật lâu không có gì phản ứng.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy ngực mình đột nhiên có chút đau đớn.
Cô ngơ ngác nhìn Tịch Thần Hạn, cảm giác đau lòng càng mãnh liệt.
Mục Vân Thơ cười nói với Tịch Thần Hạn: “Thần Hạn, em đã trở về."
Một câu ngắn gọn, hoàn toàn khiến cho Vũ Tiểu Kiều không thể kiên trì nổi.
Hơn nữa trong ánh mắt giao thoa của bọn họ, cô cảm thấy lúc này cô giống như một người ngoài.
Thậm chí còn là một bóng đèn siêu sáng.
Cô cố gắng muốn trấn định lại bản thân, nghĩ đến thân phận hiện tại của mình, thế nhưng cuối cùng cũng không thể nói được lời nào, chỉ biết ngơ ngác đứng ở nơi đó, nhìn Tịch Thần Hạn, nhìn Mục Vân Thơ.
Tựa hồ qua một thời gian rất lâu.
Tịch Thần Hạn lúc này mới nhấc chân, chậm rãi đi về phía Mục Vân Thơ.
Từ đầu đến cuối, anh vẫn không nhìn Vũ Tiểu Kiều một cái.
Phảng phất như từ lúc Mục Vân Thơ xuất hiện, bên trong thế giời của anh đã không có người nào là Vũ Tiểu Kiều.
Tịch Thần Hạn bắt lấy cánh tay Mục Vân Thơ, kéo Mục Vân Thơ đi về phía thang máy, rời khỏi nơi này.
Vũ Tiểu Kiều ngây ngẩn giật mình nhìn, không còn một bóng người trên hành lang dài nữa.
Độ ấm thân thể của cô như bị rút sạch, chỉ còn lại có một bộ xác, hóa đá đứng lặng yên tại chỗ, nhìn về hướng bọn họ rời đi thật lâu, không thể hồi hồn.
Mục Vân Thơ?
Cô ấy thật sự xuất hiện sao?
Cô ấy trở về rồi ư?
Cô ấy không phải đã chết rồi sao?
Phần mộ đã xây được năm năm, vì sao bỗng nhiên lại còn sống quay về?
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy, nhất định là mình đang nằm mơ thấy ác mộng.
Bao nhiêu lần, cô đều nằm mơ thấy Mục Vân Thơ trở lại, sợ tới mức cô người đầy mồ hôi từ trong mộng bừng tỉnh.
Cô không nhịn được lắc đầu, tự nói với mình: “Là mơ, nhất định là mơ!"
"Nhất định là nằm mơ!"
Cô vội vàng đóng cửa phòng, chạy vào phòng ngủ, đắp chăn lên, bao trùm thân thể lạnh run của mình.
"Đây là ác mộng! Tỉnh lại đi, nhất định không có gì phát sinh cả."
Nhưng mà lồng ngực cô đau đớn mãnh liệt như vậy, khiến cô không thể lừa gạt bản thân, tất cả những chuyện này đều là mộng.
Nước mắt rốt cục tràn ra, từng giọt từng giọt làm ướt gối.
"Cái gì? Mục Vân Thơ? Cô ấy là ai?"
Vũ Tiểu Kiều khóc ôm lấy An Tử Dụ: “An An, bọn họ đi rồi, một đêm không trở về!"
"Tiểu Kiều, rốt cuộc Mục Vân Thơ là chuyện gì?" An Tử Dụ lo lắng ôm chặt Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu: “Mình không biết, cái gì mình cũng không biết..."
"Người cũ của anh ta?"
Vũ Tiểu Kiều gật gật đầu.
"Sao anh ta còn dám liên hệ với người cũ?"
Vũ Tiểu Kiều lại lắc đầu: “Bây giờ cái gì mình cũng không biết! Tất cả mọi người đều nói cô ấy đã chết, mình cũng không biết, vì sao cô ấy lại đột nhiên quay về."
Trong đầu Vũ Tiểu Kiều bỗng nhiên vang lên giọng nói của người đàn ông đó.
"Chẳng lẽ cô không muốn biết, Mục Vân Thơ chết như thế nào sao?"
Vũ Tiểu Kiều vội vàng tìm ví tiền của mình, tìm số điện thoại của người đàn ông đó.
Cô run rẩy cầm số điện thoại kia, ngón tay vẫn run run, do dự rốt cuộc không biết có nên gọi hay không.
An Tử Dụ cầm lấy tay của Vũ Tiểu Kiều đích tay: “Tiểu Kiều, cậu phải suy nghĩ cho kỹ, có một số việc rốt cuộc cậu đã có dũng khí đối mặt hay chưa."
Nước mắt Vũ Tiểu Kiều từng giọt từng giọt rơi xuống.
"Hiện tại mình chỉ biết là, hạnh phúc của mình đã bắt đầu tan vỡ."
"Mình chỉ biết, mình vẫn dùng hết tất cả khí lực của mình để níu giữ lấy tình yêu này, nhưng người mà mình hèn mọn yêu phải rời khỏi mình!"
"An An, mình cảm giác được nguy cơ rất mãnh liệt!"
"Đó là một cô gái rất tốt, dịu dàng lại xinh đẹp... Mình lấy cái gì để so sánh với cô ấy?"
An Tử Dụ nắm chặt tay Vũ Tiểu Kiều: “Cậu bây giờ là người vợ danh chính ngôn thuận của anh Thần, các cậu đã kết hôn, mặc dù Mục Vân Thơ trở về thì đó cũng là những chuyện cũ!"
"Tiểu Kiều, cậu đừng sợ! Cậu bây giờ là vợ hợp pháp, tại sao cậu lại không có tư cách so với cô ta!"
"Cô ta dù có xinh đẹp dịu dàng xuất sắc đi chăng nữa thì cũng chỉ là người cũ!"
"Nhưng mà...." Khuôn mặt Vũ Tiểu Kiều đầy nước mắt: “Trong lòng anh ấy vẫn không thể buông cô ấy được."
"Cậu gọi điện thoại cho anh Thần đi! Anh ấy bỏ vợ của mình, đi gặp mặt người cũ là chuyện gì?" An Tử Dụ tức giận nói.
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu: “Mình không gọi! Mình sẽ không cưỡng cầu điều gì nữa!"
"Nếu trong lòng anh ấy vẫn không bỏ xuống được, mình dường như cũng không nên tiếp tục kiên trì."
"Tiểu Kiều!"
Vũ Tiểu Kiều còn vươn nước mắt đứng dậy, đi đến quán cà phê.
An Tử Dụ vội vàng đuổi theo.
Cách đó không xa, Thẩm Tinh Châu cùng một đang cùng một người đẹp sóng vai cử chỉ thân mật cười nói.
Giây phút đó, cả người An Tử Dụ đều ngây dại.
Thẩm Tinh Châu đột nhiên thấy An Tử Dụ, cũng ngây ngẩn cả người.
Mà người đẹp bên cạnh anh ta, dường như còn chưa ý thức được, vẫn ôm cánh tay Thẩm Tinh Châu, nũng nịu nói.
"Tinh Chu, anh nhìn cái gì đấy?"
Người đẹp theo tầm mắt của Thẩm Tinh Châu nhìn về phía An Tử Dụ, nhất thời sắc mặt trắng bệch, vội vàng buông cánh tay Thẩm Tinh Châu ra.
An Tử Dụ vốn không nghĩ nhiều, nhưng thấy bọn họ phản ứng như thế, trong lòng cô như nứt ra một cái lỗ.
Vũ Tiểu Kiều kinh ngạc nhìn An Tử Dụ.
Tuy rằng cô cũng biết cuộc sống của An Tử Dụ không quá hài lòng, nhưng mà không nghĩ tới, Thẩm Tinh Châu lại ở bên ngoài...
An Tử Dụ vội vàng cười nói: “Tinh Chu! Đây là em gái họ của anh à? Xin chào, tôi là An Tử Dụ."
An Tử Dụ cười vươn tay về phía người đẹp, người đẹp sợ tới mức sắc mặt bối rối, cầu cứu nhìn Thẩm Tinh Châu.
Thẩm Tinh Châu đầu tiên là giật mình, lập tức một tay khoác lên vai người đẹp.
"Đúng vậy, đây chính là em gái họ của anh!"
An Tử Dụ vẫn cười đến dịu dàng khéo léo: “Em vốn muốn buổi tối mời em gái họ về nhà cùng nhau ăn một bữa cơm, vừa vặn hiện tại gặp được, tối nay về nhà cùng ăn cơm đi."
Người đẹp xấu hổ hé môi: “Cái kia... Thật ngại quá, buổi tối em còn có việc… Không thể cùng ăn cơm với mọi người được."
Người đẹp vội vàng tránh khỏi người Thẩm Tinh Châu, vẫy tay với Thẩm Tinh Châu cùng An Tử Dụ.
"Cái kia... Anh, anh họ, chị dâu, em đi trước đây. Lần khác... Lần khác lại gặp!"
Người đẹp vội vàng chạy trối chết.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!