Vũ Tiểu Kiều và An Tử Dụ mờ mịt đi ở trên đường.
"An An, không ngờ, Thẩm Tinh Châu lại là người như vậy." Vũ Tiểu Kiều thấp giọng nói.
An Tử Dụ cười khổ một chút: “Tróc gian tróc song, bọn họ cũng không làm cái gì, chỉ là đi trên đường mà thôi."
*Tróc gian tróc song: muốn bắt kẻ thông dâm thì phải thấy kẻ đó thông dâm
"Cậu thấy như vậy là vì cậu không yêu anh ấy."
"Vậy thì cần phải xem cậu có muốn duy trì cuộc hôn nhân này hay không. Nếu muốn tiếp tục duy trì thì cậu cần phải biết cách khắc chế bản thân."
"Nếu cậu vẫn luôn khăng khăng cho là như vậy, tình cảm và hôn nhân, chính là lời thề của hai người vĩnh viễn không thay đổi."
Vũ Tiểu Kiều ngửa đầu nhìn về lên bầu trời xanh thẳm.
"Nếu trong lòng anh ấy vẫn không thể buông, mình sẽ..."
Âm thanh Vũ Tiểu Kiều có chút nghẹn ngào nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười, cố chịu đôi mắt phiếm hồng.
"Mình sẽ lựa chọn buông tay."
...
Tịch Thần Hạn đưa Mục Vân Thơ đến một căn biệt thự.
"Ở tạm chỗ này đi."
Anh bỏ lại ba chữ ngắn gọn, liền xoay người đi ra ngoài.
Từ lúc anh dẫn Mục Vân Thơ ra khỏi Ngự Hải Long Loan mãi cho đến nơi này, anh cũng không hề liếc Mục Vân Thơ một cái.
Giống như hiện tại Mục Vân Thơ ở trong mắt của anh bất quá chỉ là một người bạn bình thường mà thôi.
Không quá nhiều lời, cũng không nhìn nhiều.
Trên khuôn mặt tuấn tú góc cạnh rõ ràng của anh mang theo xa cách lãnh đạm.
Tịch Thần Hạn đi tới cửa, Mục Vân Thơ bỗng nhiên nhào về phía trước, từ phía sau ôm lấy anh.
"Thần Hạn, anh đừng đi có được không?"
Thân thể Tịch Thần Hạn đột nhiên cứng đờ.
Cái ôm của thân thể mềm mại này, trong năm năm này, anh không biết đã tưởng niệm bao nhiêu lần rồi.
Nhưng trong giờ phút này, khi anh lại một lần nữa tìm về, lại được cô ôm lấy, phản ứng bản năng đầu tiên của anh vậy mà là muốn đẩy cô ra ra.
Anh cũng không biết, nên cho mình một lời giải thích như thế nào.
Có lẽ là bởi vì...
"Vân Thơ, tôi đã kết hôn rồi."
Mục Vân Thơ ở phía sau anh, lắc đầu liên tục, ôm ngực của anh chặt hơn.
"Trước kia anh gọi em là Vân Vân, không gọi em là Vân Thơ."
"Thần Hạn, anh làm sao vậy? Em là Vân Vân, em đã trở về! Là Vân Vân của anh..." Giọng nói của Mục Vân Thơ nghẹn ngào.
Hàng mi cong vút của cô thấm đẫm nước mắt, khiến cho đôi mắt thanh lệ của cô càng thêm động lòng người.
Ngực Tịch Thần Hạn đột nhiên căng thẳng.
Một vài thứ đã rất lâu, đang lặng yên dũng mãnh tiến vào trái tim lạnh lùng của anh.
Nhưng chỉ là nhất niệm trong giây lát, anh giãy người tránh thoát cái ôm của cô, quát lớn.
"Nếu như hiện tại em không còn chỗ nào để đi thì tạm thời ở nơi này đi, tôi còn có việc, đi trước."
Tịch Thần Hạn đẩy cửa ra, Mục Vân Thơ lại vội vàng chạy lên, nắm chặt bàn tay rộng lớn của anh, ánh mắt thống khổ động lòng người nhìn anh.
"Thần Hạn, không cần đi! Thật sự không cần đi!"
Tịch Thần Hạn nhìn thấy nước mắt trong suốt trong khóe mắt cô, trái tim lạnh lùng cứng rắn mềm xuống.
Anh nhếch môi, nhẹ nhàng mấp máy một chút, cuối cùng một chữ cũng không nói.
"Thần Hạn, năm năm, chúng ta đã năm năm không gặp nhau rồi."
Nước mắt Mục Vân Thơ rớt xuống, giọng nói nhỏ bé yếu ớt của cô tựa như một tượng búp bê sứ dễ vỡ.
"Chẳng lẽ anh không có có lời nào muốn nói với em sao?"
"Anh thật sự đã quên em rồi sao?"
Hai mắt cô đẫm lệ mông lung nhìn anh, cảm giác ánh mắt thâm thúy của anh lóe lên, cô trực tiếp đi lên, ôm chặt lấy thắt lưng của anh, hai má dán lên lồng ngực của anh.
Mùi hương quen thuộc xộc vào mũi.
Tịch Thần Hạn chậm rãi nhắm mắt lại, khóe môi mím càng chặt.
"Thần Hạn, em rất nhớ anh, thật sự thật sự rất nhớ anh."
"Em không ngờ chúng ta còn có ngày gặp lại. Em còn tưởng rằng, cuộc đời này của chúng ta chỉ có thể vĩnh viễn cách xa nhau."
"Thần Hạn, giờ phút này em thật sự rất vui, cuối cùng em cũng ôm được anh rồi."
"Vô cùng chân thật, rõ ràng, xuất hiện trước mặt em..." Cô nghẹn ngào, nước mắt thấm ướt áo sơ mi của anh.
Tịch Thần Hạn vẫn một câu không nói.
Anh không phải không muốn nói, mà là thiên ngôn vạn ngữ, chẳng biết tại sao lại nghẹn trong cổ họng, không thể thốt ra một chữ.
Hai tay của anh cứng ngắc giật giật.
Anh cũng muốn ôm lấy cô gái mềm yếu này vào lòng, thế nhưng cánh tay của anh ta tựa như hóa đá, không hề giống với mỗi lần ôm lấy Vũ Tiểu Kiều, vô cùng tự nhiên tùy ý.
Hiện tại anh và Mục Vân Thơ tựa như cách thiên sơn vạn thủy, rốt cuộc không thể vượt qua cái khoảng cách đó.
Anh vốn luôn nghĩ, nếu có một ngày bọn họ gặp lại, lúc đó giữa bọn họ sẽ không ó khoảng cách nào cả.
Thế nhưng hiện tại loại cảm giác cách xa mà lại xa lạ này, rốt cuộc là vì sao?
Là vì sao, Mục Vân Thơ ôm anh như vậy mà trong đầu anh lúc này chỉ hiện lên hình bóng của Vũ Tiểu Kiều?
Thật giống như vào thời khắc này, anh trở thành một tên trộm, đang trộm đi thứ mà cả cuộc đời này Vũ Tiểu Kiều không muốn mất đi nhất.
Âm thanh nghẹn ngào của Mục Vân Thơ vẫn còn tiếp tục.
"Thần Hạn, em thật sự đã trở lại."
"Chẳng lẽ thời gian năm năm thật sự đã làm thay đổi tình cảm của chúng ta hay sao? Anh thật sự yêu vợ của anh sao?"
"Nếu anh thật sự yêu cô ấy, đã quên em, vậy em sẽ lựa chọn rời đi, cả đời này sẽ không quay lại."
"Thần Hạn, em đang nói chuyện với anh đó... Anh đang trách em ư? Biến mất năm năm bặt vô âm tín?"
Khóe mắt Mục Vân Thơ vẫn còn vương nước mắt, giống như tuyến lệ bị vỡ, nước mắt tuôn trào.
"Em không muốn như vậy đâu Thần Hạn, thật sự không muốn... Em có nỗi khổ riêng của em, em có bất đắc dĩ của em."
"Em yêu anh như vậy, sao em có thể rời bỏ anh được?"
Nói tới đây, Mục Vân Thơ đã sắp khóc không thành tiếng.
Tịch Thần Hạn rốt cục cũng giống như sống lại, một phen đẩy Mục Vân Thơ trong lòng ra, nắm chặt lấy bả vai của cô.
"Em còn biết mình biến mất năm năm bặt vô âm tín? Tất cả mọi người đều nói em đã chết, chỉ có tôi không tin."
"Bọn họ lập mộ cho em, nhưng tôi chưa một lần đến, bởi vì tôi không tin em thật đã chết rồi!"
"Nếu lúc trước đã rời đi, vì sao hiện tại lại muốn trở về?"
"Nếu đã lựa chọn rời đi, vì sao lại muốn trở về? Vì sao lại muốn trở về!"
Ngón tay của anh dùng sức.
Khuôn mặt xinh đẹp của Mục Vân Thơ vì đau mà nhăn lại, thanh âm càng thêm bi thương.
"Năm đó em... Năm đó em..." Cô nghẹn ngào, Một câu cũng không nói đầy đủ.
"Trong năm năm này em đã đi đâu? Vì sao bây giờ lại quay trở về?"
"Vì sao lại lựa chọn lúc tôi buông tay mà quay về!"
Anh phẫn nộ gầm nhẹ, trong đôi mắt tối đen như mực, phảng phất như hồ sâu lạnh băng, không có...một chút độ ấm.
"Em nói cho tôi biết, sao bây giờ em lại quay về?"
"Có phải là vì bây giờ em cần tôi, cho nên em mới quay về."
Đôi mắt anh tràn ngập tức giận, giống như muốn cắn nuốt Mục Vân Thơ, lộ ra bão táp mãnh liệt, thổi quét đi tất cả.
"Không phải, Thần Hạn, anh nghe em giải thích. Thật không phải như anh nghĩ đâu..."
"Không cần nói gì nữa!" Tịch Thần Hạn tức giận đánh gãy lời nói của Mục Vân Thơ.
"Tôi chỉ biết, tôi tìm em năm năm, em mất tích năm năm."
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!