Vũ Tiểu Kiều quay về ngôi nhà trống rỗng.
Tịch Thần Hạn vẫn chưa trở về.
Cô không thể đoán trước, lần này anh ấy đi thì đến bao giờ mới quay về, cũng không biết anh ấy dẫn Mục Vân Thơ đến nơi nào.
Lúc anh không có ở nhà, cô có thói quen ngồi ở trên sô pha, cuộn tròn bản thân lại, ôm chặt chính mình.
Như vậy mới cảm thấy trong căn phòng xa hoa rộng lớn này mới có một chút độ ấm.
Thế nhưng hôm nay chẳng biết tại sao, mặc dù cô đã ôm chặt bản thân, trên người đã trùm chăn, nhưng vẫn cảm thấy rét lạnh.
Cô cảm thấy mình giống như bị cảm.
Đứng dậy tắt điều hòa.
Lại đi đến tủ thuốc mà lúc trước anh chuẩn bị cho cô để tìm thuốc cảm.
Hộc thuốc cảm đã trống rỗng.
Lòng của cô cũng trong nháy mắt trống không, thật giống không khí hô hấp bị rút đi hết, hốc mắt lúc này lại ẩm ướt.
Cô vội vàng đóng tủ thuốc lại, không dám nhìn thuốc bên trong, đó đều là anh đã chuẩn bị cho cô lúc trước.
Nghĩ đến đã cùng nhau trải qua nhiều chuyện, anh đối với cô vô cùng tốt.
Thế nhưng hiện tại...
Anh đã tìm được người anh yêu nhất năm năm trước, chắc sẽ không bao giờ quay lại nữa đúng không?
Vừa nghĩ tới bọn họ hiện tại chắc đang vô cùng thân mật ôm nhau, cô nhịn không được mà muốn điên.
Cô cầm lấy điện thoại, muốn gọi điện thoại cho Tịch Thần, lại lo lắng mình tự tìm lấy mất mặt.
Cô để điện thoại di động xuống, nhìn về ra bên ngoài cửa sổ.
Tòa nhà cao vút trong mây, có thể thu hết tòa thành thị phồn hoa này vào mắt.
Từ lúc ánh mặt trời treo cao giữa trưa, cô vẫn đợi đến khi mặt trời chiều lặn về phía tây.
Ánh mắt cô nhìn chằm chằm vào mặt trời hồi lâu mà có chút đau đớn, cũng có chút mệt nhọc.
Cô cuộn mình ở trên giường, trong cảm giác hỗn loạn ngủ thiếp đi, cũng không biết đã là mấy giờ, trong phòng không bật đèn một mảnh tối đen.
Di động bỗng nhiên vang lên một tiếng.
Cô một cái giật mình bừng tỉnh, còn tưởng rằng là tin nhắn của Tịch Thần Hạn gởi đến, thế nhưng lại là tin nhắn đến từ một dãy số lạ.
"Cô thật sự không muốn biết, chuyện của bọn họ trong lúc đó ư?"
Vũ Tiểu Kiều nhìn chằm chằm vào tin nhắn này, đột nhiên nở nụ cười.
Ánh sáng màu xanh u ám của màn hình điện thoại di động, chiếu lên khuôn mặt tươi cười của cô, lộ ra một cỗ thê lương tự giễu.
Cô không trả lời tin nhắn của hắn, mà trực tiếp gọi đến.
Chắc là đối phương cũng không nghĩ đến, cô sẽ gọi điện thoại lại cho mình.
Cá đã câu lâu như vậy, cuối cùng cũng mắc câu, đúng thật là kinh ngạc mà.
Điện thoại vang lên hồi lâu, đối phương mới chậm rãi bắt máy.
"Anh rốt cuộc muốn nói cái gì với tôi?" Giọng nói của cô bình tĩnh, không một chút gợn sóng.
Đối phương đầu tiên là cười một tiếng, giọng nói trầm thấp phát ra.
"Cô muốn biết cái gì?"
"Anh cũng biết cái gì?" Cô lại hỏi.
"Tôi cái gì cũng biết!" Người đàn ông trung niên cười nói.
"Chỉ cần cô cho tôi năm trăm vạn, tôi sẽ nói tất cả những gì tôi biết cho cô."
Vũ Tiểu Kiều cầm di động ngẩng đầu lên, nhìn bóng đèn trên trần nhà không sáng, ánh mắt cuối cùng dừng lại trên tấm ảnh cưới ở đầu giường.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng chiếu vào, dừng trên bức hình cưới khiên cô có thể rõ ràng, một cô gái rúc vào người đàn ông cao lớn bên cạnh, cười vô cùng hạnh phúc ngọt ngào.
Cô chậm rãi nhắm mắt lại, khóe mắt trở nên ẩm ướt.
"Cô ấy đã quay về, anh cảm thấy tôi còn cần phải biết chuyện gì?"
"Ai đã quay về!" Giọng nói của người đàn ông trung niên bỗng dưng trở nên căng thẳng.
"Còn có thể là ai, cô ấy đã quay về."
Tay cô càng dùng sức nắm chặt điện thoại, đau đớn kìm nén nước mắt đang chảy.
"Cô nói là thật sự? Cô ấy đã quay về? Không có khả năng! Chuyện này tuyệt đối không có khả năng!" Người đàn ông trung niên bỗng nhiên kích động, trong giọng nói mang theo chút run rẩy.
"Anh rốt cuộc còn muốn nói cho tôi biết cái gì? Tất cả đã không còn quan trọng nữa rồi! Không cần gọi điện thoại lại cho tôi, cũng không cần đòi tiền tôi."
"Cho dù anh nói cho tôi biết toàn bộ chuyện trước đó của bọn họ thì sao? Cô ấy đã quay về."
Vũ Tiểu Kiều cúp điện thoại, quăng điện thoại di động ra ngoài.
Cô lấy chăn bọc bản thân lại, mặc cho nước mắt bao phủ hốc mắt.
Cũng không biết là vì trong lòng lạnh lẽo hay là vì sao, cô vẫn cảm thấy toàn thân lạnh toát.
Cô quấn chăn quanh người, nằm trên giường, nhìn lên trần nhà tối đen, mặc cho thời gian một chút một chút trôi qua.
Anh trở về càng trễ, lòng của cô càng tuyệt vọng.
Mãi đến khi ngực cô lạnh thấu thì đã là rạng sáng ngày hôm sau, sắc trời bừng sáng, cửa nhà vốn đóng chặt lại bị người đẩy ra.
Cô đột nhiên từ trong giấc một vô tri vô giác bừng tỉnh, nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, biết là anh đã trở lại.
Cô vội vàng ngồi dậy, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm cửa phòng ngủ.
Thế nhưng cô đợi thật lâu, cửa phòng ngủ vẫn không bị đẩy ra, qua hồi lâu, ngược lại nghe thấy tiếng cửa thư phòng bị mở, sau đó đóng lại.
Vũ Tiểu Kiều vô lực tựa vào giường.
Ngay cả nhìn mặt mà anh ấy cũng không muốn sao?
Nếu đã như vậy, cô rốt cuộc còn đang kiên trì điều gì?
Cô xốc chăn lên, nhảy xuống giường, chạy tới thư phòng, dùng sức gõ cửa.
Cô gõ thật lâu, Tịch Thần Hạn cũng không mở cửa.
"Anh không dám gặp em! Hay là không muốn gặp em?" Cô lớn tiếng kêu.
Bên trong vẫn như trước không có bất cứ động tĩnh gì.
Cô tiếp tục gia tăng khí lực gõ cửa, giống một người điên mất đi lý trí.
Tịch Thần Hạn rốt cục mở cửa, một tay ôm cô vào lòng, ôm chặt lấy cô.
Vũ Tiểu Kiều ngây ngẩn cả người.
Cái ôm này có ý gì?
Cô rõ ràng ngửi được, trên áo sơ mi của anh có mùi nước hoa của phụ nữ.
Là hương vị của Mục Vân Thơ!
Tim của cô truyền đến nỗi đau đớn mãnh liệt, một tay cô đẩy anh ra.
Cô bi thương nhìn anh, còn chưa mở miệng trước, Tịch Thần Hạn đã nói trước.
"Vì sao không gọi điện thoại cho anh?"
Vũ Tiểu Kiều cười nhạo một tiếng: “Vì sao phải gọi điện thoại cho anh?"
"Vì sao không gọi điện thoại cho anh!" Tịch Thần Hạn quát một tiếng.
Vũ Tiểu Kiều lại một lần nữa không khống chế được: “Tại sao em phải gọi điện thoại cho anh?"
"Em đang sốt, vì sao không gọi điện thoại cho anh?" Tịch Thần Hạn nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Vũ Tiểu Kiều, mi tâm nhíu chặt lại.
Lúc vừa mới ôm cô, anh cảm giác được nhiệt độ cơ thể của cô có chút nóng.
Bên trong lời nói quan tâm của anh khiến cho Vũ Tiểu Kiều đau lòng càng thêm mãnh liệt.
Có phải anh ấy đối xử với Mục Vân Thơ cũng cẩn thận tỉ mỉ như vậy?
Anh vừa mới từ chỗ cô ấy trở về đúng không?
Anh ôm cô ấy, bọn họ trong lúc đó đã xảy ra chuyện gì?
"Thật sự có thể như vậy sao?" Cô khàn giọng hỏi anh.
"Cái gì?" Anh hoang mang khó hiểu.
"Một người đàn ông, rốt cuộc có thể có được bao nhiêu người phụ nữ?" Đôi môi cô tái nhợt, như bị rút đi huyết sắc, giọng nói trở nên vô lực.
"Một lòng, thì có thể chia làm mấy phần?"
Cô cố gắng nở nụ cười, từng bước lui về phía sau.
"Nếu cô ấy đã trở lại, vậy em ở chỗ nào?"
Đây là lần đầu tiên Tịch Thần Hạn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy Vũ Tiểu không khống chế được Kiều như vậy, trong lòng không thể tiếp nhận.
"Tiểu Kiều, em hãy nghe anh nói..."
"Còn muốn nói điều gì? Ly hôn sao?"
"Anh chưa từng nghĩ như vậy!" Anh quát một tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!