An Tử Dụ tận mắt thấy Vũ Tiểu Kiều xuất hiện trong nhà hàng cùng Cung Cảnh Hào, cả người chết lặng, miệng há to.
An Tử Dụ chạy ngay đến, một tay kéo Vũ Tiểu Kiều về sau mình, dáng vẻ bảo vệ cô rồi trừng mắt nhìn Cung Cảnh Hào.
"Tiểu Kiều, sao hai người lại đi cùng nhau?" An Tử Dụ thấp giọng hỏi Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh.
"Anh ta nói muốn đích thân đưa tớ tới."
"Cậu uống lộn thuốc à?"
"Tớ cũng cảm thấy vậy." Vũ Tiểu Kiều nhún vai.
Cung Cảnh Hào liếc nhìn Vũ Tiểu Kiều cùng An Tử Dụ.
Anh ta không nghe rõ hai người bọn họ to nhỏ với nhau điều gì, nhưng vẫn biết chắc họ đang nói về anh ta.
Không nói một lời nào, anh ta quay người đi ra khỏi nhà hàng.
An Tử Dụ lại lẩm bẩm sửng sốt.
"Anh ta hôm nay thật sự là không bình thường! Dựa theo tính cách thường ngày của anh ta, không thể nào có chuyện rời đi mà không nói lời nào?"
Vũ Tiểu Kiều lại nhún vai: "Có thể là thật sự uống lộn thuốc."
"Cũng có khả năng là anh ta với Vũ Phi Phi là bạn nên tính tình đang tốt hơn. Hoặc là tớ trở thành mợ của anh ta và anh ta hứa với cậu của mình là sẽ chăm sóc tớ."
An Tử Dụ nhìn theo xe của Cung Cảnh Hào đi xa, đến tận khi không thấy bóng dáng đâu nữa, cô mới kéo Vũ Tiểu Kiều quay trở bàn ăn rồi ngồi xuống.
"Tiểu Kiều, cậu cùng cậu Tịch thế nào rồi?"
An Tử Dụ dùng thìa trộn cơm, sau đó chia một nửa vào đĩa của Vũ Tiểu Kiều.
Vũ Tiểu Kiều im lặng ăn, không nói lời nào.
Một lát sau, Vũ Tiểu Kiều hỏi An Tử Dụ.
"Cậu với Thẩm Tinh Châu sao rồi?"
An Tử Dụ bật cười: "Tớ với anh ấy thì có chuyện gì? Chúng tớ rất tốt!"
"Không cần giả bộ giấu tớ!"
Nụ cười trên mặt An Tử Dụ dần dần tắt.
"Không phải giả bộ giấu cậu, mà chúng tớ thật sự không có chuyện gì cần phải xử lí! Tôn trọng nhau như khách, dĩ hòa vi quý. Tớ không quan tâm anh ấy, anh ấy cũng không quan tâm tớ, như vậy không phải là tốt sao?"
"Nhưng hai người là vợ chồng."
"Giữa chúng tớ không có tình cảm, sao có thể gọi là vợ chồng?"
Lời nói của An Tử Dụ nhẹ nhàng, nhưng trong lòng giống như người đang uống nước, nóng lạnh tự mình biết.
"Được rồi! Thật ra như thế này cũng rất tốt! Không có tình cảm thì sẽ không đau lòng, cũng sẽ không phải đau khổ."
Vũ Tiểu Kiều dùng thìa dầm đĩa cơm trộn, ngay sau đó không còn cảm giác muốn ăn nữa.
"Tiểu Kiều, ăn nhiều một chút, cậu dạo gần đây gầy quá, đây chính là cơm trộn siêu cay cậu thích ăn nhất." An Tử Dụ lại thêm cho Vũ Tiểu Kiều một thìa tương ớt.
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu, che mũi: "Không biết gần đây có chuyện gì, cứ ngửi thấy mùi lạ là sẽ có cảm giác buồn nôn."
"Hay là bị bệnh? Ăn cơm xong, tớ đưa cậu đi đến bệnh viện kiểm tra một chút." An Tử Dụ đưa tay kiểm tra trán của Vũ Tiểu Kiều.
"Không nóng, cũng không sốt."
"Mấy ngày trước tôi bị sốt nhẹ, chắc do cảm nên khẩu vị không tốt, không cần mất công đi bệnh viện."
Vũ Tiểu Kiều cầm cốc lên, uống một ngụm nước chanh.
"Giờ tớ có chút thích uống cái vị chua này, cảm giác rất vừa miệng, rất thoải mái."
An Tử Dụ hé môi cười cười: "Trước đây cậu cũng thích uống nước chanh!"
Vũ Tiểu Kiều nghiêng đầu nghĩ: "Thần Hạn cũng thích uống nước chanh!"
An Tử Dụ nở nụ cười: "Nhìn xem, ăn xong một bữa cơm cậu cũng có thể nghĩ đến chồng mình. Xem ra cậu thực sự rất yêu anh ấy."
Vũ Tiểu Kiều bây giờ không còn ngại ngùng phủ nhận, mà gật đầu một cách thoải mái.
"Đúng vậy! Tớ thật sự rất yêu, rất yêu anh ấy."
"Tớ thậm chí cảm thấy anh ấy như là không khí mà tớ có thể hít thở. Nếu một ngày nào đó tớ rời xa anh ấy, tớ nghĩ rằng tớ sẽ..."
Vũ Tiểu Kiều không nói tiếp nữa.
Cô cũng không biết mình sẽ như thế nào nhưng cô chắc chắn mình sẽ buồn như sắp chết.
"Kiều Kiều, tớ hiểu được cảm giác của cậu."
"Cậu làm sao có thể hiểu được? Vừa rồi cậu đâu có nói chuyện yêu đương."
An Tử Dụ vẫn đang cười, một vết bầm trên đuôi lông mày, dễ dàng tránh được ánh mắt của Vũ Tiểu Kiều.
"Tớ không rõ, nhưng có thể hiểu được mà! Cậu thực sự rất cảm động. Thế nhưng cậu đã suy nghĩ kĩ cách đối phó với Mục Vân Thơ chưa?"
"Thần Hạn nói anh ấy sẽ xử lý thật tốt."
An Tử Dụ ngồi thẳng dậy: "Kiều Kiều, cậu thật sự tin tưởng lời một người đàn ông nói?"
"Tớ cảm thấy ổn, anh ấy sẽ xử lý tốt! Dù sao thì tìm cô ấy năm năm rồi, bỗng nhiên cô ấy trở về, trong lòng anh ấy ít nhiều cũng sẽ có chút lộn xộn..."
"Nhưng tớ vẫn tin tưởng, anh ấy có thể xử lý."
"Như thế thì anh ấy xử lý sao? Mục Vân Thơ trở về cũng có mấy ngày à? Anh ấy vẫn bình thường sao? Mỗi ngày đều trở về sao?"
Những điều An Tử Dụ vừa nói..., thoáng cái nhận ra sự thật.
Vũ Tiểu Kiều rủ mắt xuống, nhẹ nhàng lắc đầu: "Gần đây đều khuya mới trở về."
"Trở về muộn là vì công việc bận quá, hay là đến chỗ Mục Vân Thơ?"
Vũ Tiểu Kiều không nói gì.
"Kiều Kiều, cho dù cậu Tịch có sức chịu đựng lớn đến cỡ nào thì anh ấy vẫn là đàn ông! Huống hồ đây là người phụ nữ mà trước đây anh ấy yêu nhất."
"Cậu không thể phớt lờ, không thể cứ mắt nhắm mắt mở như vậy được, cuối cùng thì người bị hạ gục sẽ là cậu."
Vũ Tiểu Kiều bây giờ không có ý định làm gì.
"Nhưng hiện tại ngoại trừ chờ đợi, tớ còn có thể làm gì?" Cô ôm lấy đầu, lại cảm thấy chệnh choạng và muốn ngủ.
"Không nói vấn đề này nữa, gần đây thân thể tớ không quá thoải mái, rất mệt mỏi."
Cô lắc đầu, lại uống vài ngụm nước chanh rồi miễn cưỡng tỉnh táo lại một chút.
An Tử Dụ cùng Vũ Tiểu Kiều đi ra khỏi nhà hàng, nhưng không nghĩ tới vậy mà Cung Cảnh Hào lại đợi ở bên ngoài.
"Chính mắt tớ nhìn thấy anh ta đi rồi!" An Tử Dụ giật mình nói.
Vũ Tiểu Kiều kéo An Tử Dụ, muốn tránh Cung Cảnh Hào, lại một lần nữa bị Cung Cảnh Hào chặn lại.
"Hai người đi đâu vậy." Cung Cảnh Hào mặt không cảm xúc hỏi.
"Về nhà." Vũ Tiểu Kiều nói.
"Vừa vặn, tôi cũng về nhà." Cung Cảnh Hào nói.
"An An sẽ đưa tôi về." Vũ Tiểu Kiều tranh thủ thời gian vội vàng kéo An Tử Dụ lên xe.
Cung Cảnh Hào cũng lên xe, không xa không gần mà đi theo suốt chặng đường trở về Ngự Hải Long Loan.
Vũ Tiểu Kiều lo lắng Cung Cảnh Hào dây dưa mãi không thôi, khi xuống xe tranh thủ thời gian vội vàng vào thang máy.
Cung Cảnh Hào đứng trước xe, thấy Vũ Tiểu Kiều vội vàng chạy trốn, một tia u ám hiện qua trong đáy mắt.
An Tử Dụ khởi động xe, chậm rãi lái xe, khi đi ngang qua Cung Cảnh Hào thì dừng xe lại, hạ cửa kính xe xuống.
"Tiểu Kiều kết hôn rồi, đừng chọc phá cô ấy nữa! Dù sao thì nam nữa khác biệt, truyền ra ngoài không hay."
Cung Cảnh Hào không trả lời, ánh mắt lạnh lùng đáp lại, giống như một lưỡi dao sắc bén, lạnh đến cực điểm.
An Tử Dụ sửng sốt, nâng cửa kính xe lên, vội vàng rời khỏi Ngự Hải Long Loan.
Vũ Tiểu Kiệt gần đây rất mệt mỏi, về đến nhà liền ngủ gục trên giường.
Ngay cả Thần Hạn về lúc nào cũng không biết.
Cô chỉ cảm thấy trong mơ giống như trèo đèo lội suối, rất là mệt mỏi, sau đó có người bế cô lên, bọc cô vào chiếc chăn ấm mềm mại.
Bên tai mơ hồ truyền đến tiếng thở dài nhẹ.
"Ngủ đi."
Ngày hôm sau khi cô tỉnh lại, Tịch Thần Hạn đã đi rồi.
Có dấu vết của việc anh ấy ngủ trên cái gối bên cạnh.
Cô trong lòng có chút trống trải, nhưng khi nhìn bộ đồ ngủ trên người, lại không khỏi ấm áp.
Cô nhớ rõ hôm qua cô mặc không thay quần áo đi ngủ, là anh giúp cô thay bộ đồ ngủ trên người sao?
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!