Vũ Tiểu Kiều đứng ở trên tầng, nhìn bóng lưng Tịch Thần Hạn rời đi.
Lo lắng như vậy, thật sự lo lắng vì người phụ nữ đó.
Đôi mắt cô bình lặng, không hề nổi một gợn sóng.
"Tiểu Kiều..." Cao Thúy Cầm lo lắng gọi cô.
Cô cũng không có chút phản ứng nào.
"Tiểu Kiều!"
Vũ Tiểu Kiều chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, hình ảnh người trước mắt càng lúc càng mơ hồ.
"Tiểu Kiều, Tiểu Kiều!"
Cô không còn nghe thấy tiếng gọi của mẹ mình nữa, cô chìm vào bóng tối, không hề hay biết...
Trong bệnh viện.
Tịch Thần Hạn vội vàng đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất.
Anh nhìn tờ thông báo bệnh tình nguy kịch trước mặt, hai tay không ngừng run rẩy, đến mức gần như không thể cầm bút trong tay.
"Cô ấy thật sự... thật sự sắp không trụ nổi?"
Bác sĩ lo lắng nhìn Tịch Thần Hạn đưa quyết định cuối cùng.
"Cậu Tịch, hiện tại tình huống rất nguy cấp, xin cậu hãy mong chóng kí tên."
Tịch Thần Hạn vẫn không cầm chặt cái bút trong tay, cũng không còn sức lực để kí tên.
Cuối cùng, anh dường như đã hạ quyết tâm.
Nhanh chóng kí tên của mình lên tờ giấy mỏng, gầm nhẹ một tiếng.
"Nhanh đi cứu người, nhanh đi cứu người."
"Cô ấy không thể chết! Nghe rõ chưa!"
"Vâng, vâng, vâng..."
Tịch Thần Hạn đi lại trên hành lang dài, châm lên một điếu thuốc, hút vài hơi thật mạnh.
Tay của anh không ngừng run rẩy, tàn thuốc vương vãi khắp sàn.
Anh không thể để cô ấy chết!
Cô ấy không thể chết được!
Giữa bọn họ còn rất nhiều chuyện chưa được làm rõ, sao cô có thể cứ vậy mà chết?
"Mục Vân Thơ, tôi không cho phép cô chết!"
Ánh mắt anh u ám nhìn về phía đèn cấp cứu, hai tay chậm rãi kết thành nắm đấm.
...
Khi Vũ Tiểu Kiều tỉnh lại thì đã là buổi chiều hôm sau.
Cô nằm trên giường, bên cạnh là Cao Thúy Cầm đang chăm sóc cô.
Vũ Thanh Tùng đang nói cái gì đó ở cửa thì bị Lí Thành Sơn túm đi.
"Em gái con trong người không khỏe, con cùng ta xuống dưới tầng trước."
"Ba cùng con chơi trò chơi."
Bây giờ Lí Thành Sơn thực sự đã có kinh nghiệm.
Ông không hề ra ngoài bài bạc, yên tâm ở nhà giúp mẹ cô chăm sóc Vũ Thanh Tùng.
Vũ Tiểu Kiều biết đó là bởi vì mối quan hệ của Tịch Thần Hạn. Tịch Thần Hạn đe dọa và thật sự đã trấn áp được Lí Thành Sơn, vì vậy ông không dám đi đến mấy sòng bạc kia nữa.
"Tiểu Kiều, con tỉnh rồi? Con có thấy thoải mái hơn chút nào không?" Cao Thúy Cầm quan tâm hỏi.
Vũ Tiểu Kiều di chuyển đôi mắt khô của mình, lắc đầu.
Bây giờ cô cảm thấy tốt hơn và thoải mái hơn rất nhiều.
Không hề còn cảm giác chóng mặt như hôm qua.
"Con là bị tụt máu nhiều lắm, thân thể sẽ không thoải mái, nghỉ ngơi vài ngày là không sao nữa." Cao Thúy Cầm nói.
Thấy mẹ cô quan tâm bản thân mình như vậy, trong lòng Vũ Tiểu Kiều rất cảm động.
Đồng thời, cô cũng cảm ơn Tịch Thần Hạn, nếu không phải vì mối quan hệ của anh, hiếm khi nào mẹ cô đối xử dịu dàng với cô như vậy.
Người đàn ông đó thật sự đã thay đổi tất cả cuộc sống của cô.
Nhưng đồng thời ở nơi này, nó lại làm cô đau lòng sâu sắc.
Anh ấy vẫn đang ở trong bệnh viện, với người phụ nữ kia.
An Tử Dụ vội vã chạy lên tầng, thấy Vũ Tiểu Kiều nằm ở trên giường, tái nhợt, mặt không còn chút máu, cả người yếu ớt và đôi mắt đỏ hồng vì đau khổ.
"Mới không gặp được hai ngày, sao cậu lại trở nên như thế này?"
Cao Thúy Cầm thấy An Tử Dụ đến.
"Các con nói chuyện đi, Tiểu Kiều tâm trạng không tốt lắm, vừa vặn có con ở bên cạnh." Cao Thúy Cầm đứng dậy rồi đi ra ngoài.
An Tử Dụ ngồi bên giường Vũ Tiểu Kiều, ôm lấy đôi má trắng nõn của Vũ Tiểu Kiều, thực sự đau lòng.
"Cậu nói cho tớ biết rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Bệnh tụt máu nguy hiểm là sao? Là ai xảy ra chuyện? Thực sự là Mục Vân Thơ sao?"
An Tử Dụ mơ hồ nghe được một chút chuyện.
Bệnh viện Đức An là bệnh viện tư nhân cao cấp, những người ở đó đều là những quý tộc thuộc tầng lớp thượng lưu.
Tịch Thần Hạn vậy mà huy động cả bệnh viện vì người phụ nữ kia, tin đó cũng tự nhiên lan truyền ra khắp bệnh viện.
Vũ Tiểu Kiều nhắm mắt không nói lời nào.
Cô bây giờ không còn sức lực để nói quá nhiều, càng không muốn nhớ tới chuyện đã xảy ra ngày hôm qua.
Cô cảm thấy mọi thứ xảy ra giống như một cơn ác mộng, mà đến giờ cô vẫn toát mồ hôi lạnh.
An Tử Dụ thấy cô không chịu nói gì, đành phải nói: "Cậu hãy nghỉ ngơi thật tốt, tớ ở cạnh cậu. Dù sao thì tớ cũng không có việc gì!"
"Không sao đâu, đừng lo lắng." Vũ Tiểu Kiều khàn giọng lên tiếng, "Tớ chỉ là mệt quá, muốn ngủ."
"Anh ấy không tới thăm cậu sao?” An Tử Dụ hỏi.
"Tình trạng Mục Vân Thơ đang nguy kịch, anh ấy ở bên cạnh cũng là điều bình thường! Nếu đổi lại là tớ, tớ cùng sẽ ở cùng!"
"Bây giờ Mục Vân Thơ càng cần anh ấy hơn."
"Tiểu Kiều, cậu nói gì vậy? Các cậu là vợ chồng, bây giờ anh ấy nên ở bên cạnh cậu chứ không phải ở bên cạnh người phụ nữ khác! Bọn họ bây giờ không có quan hệ gì, vì cái gì mà anh ấy còn muốn ở cạnh cô ta?" An Tử Dụ tức giận, bất bình mà nói.
"Tai nạn xe xảy ra sau khi Mục Vân Thơ nhìn thấy tớ. Nói cho cùng, tớ cũng có trách nhiệm. Mà thật trùng hợp, nhóm máu của tớ trùng với nhóm máu của cô ấy."
"Không phải nói cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp sau. Nếu đổi lại thành người xa lạ, khi kho máu huyết tương cần gấp, tớ cũng sẽ giúp đỡ."
"Huống hồ tớ còn biết cô ấy."
An Tử Dụ sao lại nghe không hiểu, Vũ Tiểu Kiều đang tự an ủi chính mình.
Đối với một người phụ nữ mà nói, cho dù hợp tình hợp lý, cũng khó tránh khỏi cảm giác ghen tị.
Huống hồ người phụ nữ kia là bạn gái cũ của anh, là người mà anh nhớ mãi không quên suốt năm năm qua.
Cảm giác này nhất định rất đau khổ, nhất định rất khó chịu.
An Tử Dụ nắm chặt tay Vũ Tiểu Kiều, "Không được suy nghĩ nữa, nghỉ ngơi thật tốt, bây giờ quan trọng nhất là cậu phải bảo trọng thân thể."
"Ừm, bây giờ tớ rất mệt, tớ muốn đi ngủ."
"Được, ngủ đi."
An Tử Dụ thấy Vũ Tiểu Kiều ngủ say rồi mới rời đi, cô đến thẳng bệnh viện tìm Tịch Thần Hạn.
Sau ba lần cấp cứu, Mục Vân Thơ cuối cùng cũng qua cơn nguy hiểm.
Bên ngoài Tịch Thần Hạn mệt mỏi đứng tại cửa phòng bệnh, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng được hạ xuống.
An Tử Dụ xông đến, câu đầu tiên là chất vấn.
"Thân thể Tiểu Kiều hiện tại không thoải mái, anh không cần qua xem cô ấy một chút sao?"
"Anh nghĩ rằng việc giữ lại quá khứ, bỏ qua hiện tại và tương lai của mình là điều bình thường sao?"
Tịch Thần Hạn không nói gì.
Anh tựa vào vách tường ở hành lang, trong lòng không biết rốt cuộc là như thế nào.
Một thời gian dài, anh đã cảm thấy mình không thể sống thiếu Mục Vân Thơ.
Khi anh cho rằng Mục Vân Thơ đã thực sự rời khỏi thế giới này, sự xuất hiện đột ngột của cô khiến anh không biết phải làm sao.
Nhưng bây giờ cô đang nằm trên giường bệnh, hôn mê sâu chưa tỉnh.
Nhưng anh cũng thật sự lo lắng cho Vũ Tiểu Kiều mà anh lại không thể rời đi.
Tại thời điểm này, anh thật sự hận mình không có khả năng phân thân.
Anh móc ra hộp thuốc, lại châm một điếu.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!