Mục Vân Thơ cuối cùng cũng tỉnh.
Mấy năm nay thân thể của cô thật sự rất tệ, đợt tai nạn xe cộ này càng làm cho thân thể của cô thêm suy yếu tiều tụy.
Cô vừa mới tỉnh lại, giọng nói yếu ớt nhu hòa..
Cô cố hết sức nâng cánh tay lên, ý định muốn đem lồng dưỡng khí trên mặt mình tháo xuống, nhưng đáng tiếc rằng hiện tại cánh tay cô một chút sức lực cũng không có.
Tịch Thần Hạn vội vàng chạy nhanh đến trước mặt cô, giúp cô tháo lồng dưỡng khí xuống.
“Vân Thơ, em đã tỉnh?”
Mục Vân Thơ nhẹ nhàng chuyển động ánh mắt, dường như muốn nói điều gì, cô há miệng thở dốc, cuối cùng chỉ phát ra âm thanh yếu ớt nức nở.
“Tại sao em lại khóc? Có phải rất đau hay không?” Tịch Thần Hạn khẩn trương hỏi.
Mục Vân Thơ khẽ hé mở đôi môi khô khốc nói:
“Tỉnh lại… Người đầu tiên nhìn thấy.... Có thể là anh. Cảm giác này… Thật tốt…”
“Ừ, em nghỉ ngơi cho thật tốt, không nên nói quá nhiều, em chỉ vừa mới tỉnh lại.” Bỗng nhiên Tịch Thần Hạn không muốn nghe cô nói tiếp nữa.
Mục Vân Thơ lắc đầu, giọt nước mắt dọc theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống.
“Thần Hạn, anh quan tâm em, để ý đến em đúng không.”
“Em nghỉ ngơi tốt.”
Tịch Thần Hạn vẫn như trước không muốn để cô nói tiếp.
Mục Vân Thơ chậm rãi thở ra một hơi, nhắm hai mắt lại, không nói gì nữa.
Tịch Thần Hạn nhìn thấy Mục Vân Thơ cuối cùng cũng tỉnh, tâm trạng lo lắng nhiều ngày của anh rốt cục cũng có thể ổn định.
Anh trực tiếp đi ra phòng bệnh, sau đó liền ra khỏi bệnh viện.
Hiện tại anh muốn đi tìm Vũ Tiểu Kiều.
Mục Vân Thơ mở to mắt, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn Tịch Thần Hạn rời đi, cũng không thể nào lôi kéo anh ở lại.
Tay Mục Vân Thơ chậm rãi nắm lấy khăn trải giường dưới thân, lôi kéo ra một mảnh nếp uốn nhỏ.
Vũ Kiến Trung chạy đến tìm Vũ Tiểu Kiều, thanh âm gần như run rẩy.
“Mấy người ở bên ngoài, hiện tại đang truyền tai nhau, em và thiếu gia Thần muốn ly hôn.”
“Rốt cuộc là có chuyện gì. Từ khi nào lại có thêm một nữ nhân?”
Trong hoa viên, Vũ Tiểu Kiều đang cùng Vũ Thanh Tùng bắt bướm.
Vũ Thanh Tùng đuổi theo một con bướm chạy về phía trong bụi hoa, Vũ Tiểu Kiều liền đứng bên ngoài vườn hoa an tĩnh trông coi Vũ Thanh Tùng.
“Tiểu Kiều, ba đang nói con đó, con trả lời một câu có được hay không?”
“Việc các con ly hôn là như thế nào? Bên ngoài mấy người kia đều đồn nhau như vậy, các con sẽ không phải thật sự ly hôn chứ!”
“Không có, chúng con không có ly hôn.” Vũ Tiểu Kiều lên tiếng.
Tịch Thần Hạn đã từng bảo đảm với cô, khi cùng cô kết hôn liền sẽ không ly hôn.
Bà cụ Tịch cũng từng nói với cô, quy củ của gia đình họ Tịch rất nghiêm túc cẩn thận, khi đã kết hôn thì sẽ không thể ly hôn.
Ly hôn, đối với người nhà họ Tịch mà nói, đó là tai tiếng lớn nhất.
Cho nên trong gia tộc Tịch lớn như vậy, số người ly hôn trong dòng họ cũng chỉ có một hai người.
Vũ Kiến Trung cuối cùng cũng thở dài một hơi: “Không có ly hôn là tốt rồi, xém tí là hù chết ba, ba còn nghĩ các con vừa mới kết hôn chưa đến một tháng liền đã ly hôn.”
Vũ Tiểu Kiều nhìn bộ dáng Vũ Thanh Tùng đang vui vẻ bắt bướm, trên gương mặt của cô cũng nở một nụ cười.
Mấy ngày nay, thân thể của cô gần như đã hoàn toàn khôi phục, chỉ thỉnh thoảng cảm thấy có chút choáng váng, tinh thần cũng luôn mệt mỏi rã rời.
Đây là phản ứng do mất máu liên tục.
Chỉ sợ phải bồi dưỡng thân thể một ít ngày, thì mới có thể hoàn toàn khỏi hẳn.
Cô nghe nói, Mục Vân Thơ đã tỉnh.
Cô không có dồn hết sức đi hỏi thăm tin tức về Mục Vân Thơ, chẳng qua cô còn có bạn tốt là An Tử Dụ.
An Tử Dụ luôn là người nắm bắt thông tin rất nhanh, toàn bộ tin tức trong bệnh viện đều biết, sau đó liền nói cho cô nghe.
Những chuyện kia có biết hay không, đối với Vũ Tiểu Kiều mà nói cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.
Mặc kệ Mục Vân Thơ có tỉnh lại hay không, Tịch Thần Hạn đều chưa từng xuất hiện trước mặt cô.
“Tiểu Kiều, nam nhân này thật là, ở bên ngoài không biết là có bao nhiêu ong bướm. Hôn nhân không phải là trò đùa, nếu cậu không muốn nghĩ thì đừng nghĩ đến.”
Tiếp đó, Vũ Kiến Trung lại nói.
“Nếu như tình cảm của con và thiếu gia Thần thật sự xảy ra nguy cơ, con cũng phải nghĩ ra biện pháp cố hết sức cứu chữa, không nên dùng ly hôn để giải quyết vấn đề.”
“Nếu như con và thiếu gia Thần ly hôn, con sẽ không tìm thấy một nam nhân nào xuất sắc như thiếu gia Thần đâu.”
“Trong lòng con biết rõ tốt và xấu, không cần phải đưa ra lựa chọn khiến mình phải hối hận.”
Vũ Tiểu Kiều nghiêng đầu nhìn Vũ Kiến Trung một chút.
Người đàn ông nói ra những lời này, rốt cuộc là vì muốn tốt cho cô, hay thật ra chỉ là vì lợi ích của ông ta.
Về phần Tịch Thần Hạn, hiện tại cô không muốn nói, lúc này cô mệt rã rời rồi, cô muốn trở về ngủ.
Mới vừa từ hoa viên đi ra, để trở về phòng, cô liền thấy một chiếc xe sang trọng đang dừng ở cửa chính.
Đó là xe của Tịch Thần Hạn.
Đột nhiên trong lòng Vũ Tiểu Kiều run lên.
Một giây kế tiếp, cô liền nhìn thấy Tịch Thần Hạn bước nhanh xuống xe, thân hình mạnh mẽ rắn rỏi xuất hiện trước mặt của cô.
“Tiểu Kiều! Anh đến đón em về nhà!”
Đáy mắt Tịch Thần Hạn đen như mực, một giây kia khi nhìn thấy cô, trong ánh mắt ấy lại tựa như có ánh mặt trời rót vào.
Đáy lòng Vũ Tiểu Kiều lo lắng, trong nháy mắt liền dập tắt.
Vũ Kiến Trung nhanh chân chạy lên, cười nói: “Thần đến đón Tiểu Kiều rồi, Tiểu Kiều con còn không mau cùng thiếu gia Thần trở về.”
Cao Thúy Cầm cũng từ trong phòng đi ra, cười ha hả, đối với Tịch Thần Hạn nói: “Đúng vậy, mau trở về đi! Trở về đã nhiều ngày như vậy, mọi người đã đồn thành cái dạng gì rồi.”
"Vợ chồng son, tiểu biệt thắng tân hôn. Nhanh trở về đi thôi."
Tay của Vũ Tiểu Kiều vừa giơ lên, muốn đặt vào tay Tịch Thần Hạn, đột nhiên điện thoại Tịch Thần Hạn lại vang lên.
Tịch Thần Hạn có chút ảo não, nhưng thấy người điện thoại đến, anh liền nhanh chóng bắt máy.
“Cái gì!”
Mục Vân Thơ thế mà không chịu tiếp thu trị liệu.
“Tiểu Kiều, anh một lát nữa sẽ trở lại đón em.”
Vũ Tiểu Kiểu chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng cao lớn của anh ở trước mắt mình mà rời đi.
Ánh mắt nàng vừa lóe lên ánh sáng, trong chốc lát lại dần dần phai nhạt xuống.
Vũ Kiến Trung nhìn bóng lưng Tịch Thần Hạn rời đi, không vui liền nói:
“Vừa nói đi, liền đi.”
Cao Thúy Cầm cũng rất tức giận: “Trong bệnh viện, tiểu yêu tinh kia thật biết cách câu người mà.”
Lý Thành Sơn cũng tức giận nói một câu: “Tiểu Kiều em không nên để hắn đi, em nhanh đem hắn ta đoạt trở về.”
Vũ Tiểu Kiều vô lực xoay người trở về phòng, cô nằm trên giường, đắp chăn che kín đầu.
Cao Thúy Cầm ở bên giường cô lải nhải.
“Mấy hôm trước, coi như chúng ta khoan dung độ lượng, nữ nhân Mục Vân Thơ kia hôn mê bất tỉnh, chúng ta cũng không tính so đo làm gì.”
“Hiện tại cô ta tỉnh lại rồi, chẳng lẽ con cứ tiếp tục im lặng như vậy sao, một chút cũng không nói sao.”
“Chẳng lẽ muốn cô ta hồi phục, xuất viện, con mới nói sao.”
“Khi đó đã quá trễ rồi. Nam nhân luôn quan tâm nhất là nữ nhân yếu đuối. Hiện tại với loại tình huống này, nữ nhân nằm trên giường bệnh kia, cần hắn quan tâm nhiều hơn, thương hại nhiều hơn, đây là tình huống nguy hiểm nhất, con biết không!”
Vũ Tiểu Kiều ở dưới chăn, chậm rãi bịt kín lỗ tai.
Trong bệnh viện.
Mục Vân Thơ không chịu uống thuốc cũng không chịu truyền dịch.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!