Cả người Vũ Phi Phi run rẩy đứng ở cửa phòng sách.
Cô ta không dám đi vào vì cô ta rất sợ bà cụ Tịch.
Đó không phải là một người đơn giản.
Quản lý Tập đoàn Tịnh Thị nhiều năm như vậy rồi thì ắt hẳn thủ đoạn cũng rất cao tay mới khiến cho người khác phải sợ bà cụ.
Chỉ với một đứa nhóc không có chỗ dựa, không gây lên được sóng gió gì như Vũ Phi Phi mà cũng đòi đối phó với một lão cáo già thì hoàn toàn không có tỉ lệ thắng.
Lúc này, Dương Tuyết Như đi tới.
Ánh mắt sắc bén của Dương Tuyết Như nhìn về phía Vũ Phi Phi, thấp giọng hỏi cô ta.
“Làm những chuyện này có ích gì không?”
“Cô nghĩ bà cụ sẽ thừa nhận cô sao? Thần Hạn sẽ thừa nhận cô sao?"
“Cô đúng là tự đào hố chôn mình, từ tìm đường chết.”
Vũ Phi Phi đọc được từ trong mắt của Dương Tuyết Như dường như là đang chửi cô ta “ngu xuẩn”.
Vũ Phi Phi bị đâm trúng tim đen, hốc mắt đỏ ngầu.
“Bà Tịch, tôi muốn biết năm đó, tại sao bà lại thắng lợi vậy?” Âm thanh của Vũ Phi Phi run run nhỏ giọng hỏi.
Dương Tuyết Như khinh bỉ hừ lạnh một tiếng.
“Chỉ với chút thủ đoạn của cô mà nghĩ tôi với cô giống nhau sao?”
“Huống chi năm đó, tôi cũng chẳng cướp đoạt thứ gì mới chị mình cả, là chị tôi qua đời, tôi lấy lí do ở lại đây chăm sóc cho lũ nhỏ để bước vào cửa.
Trong mắt Vũ Phi Phi thoáng qua vẻ tuyệt vọng. Bây giờ, Vũ Tiểu Kiều vẫn còn sống, giống như một ngọn núi cản trở cô ta. Cho dù cô ta có dốc hết sức cũng không thể nào vượt qua được.
Cuối cùng, Vũ Phi Phi lấy hết dũng khí, đẩy cửa phòng sách ra.
Bà cụ đang ngồi ngay ngắn ở trên ghế, sắc mặt uy nghiêm khiến cho người khác phải nể sợ.
Hô hấp của Vũ Phi Phi cũng run rẩy, không dám nhìn thẳng mặt bà cụ lấy một cái.
Trên mặt bàn trước mặt bà cụ bày ra vô số những bức ảnh không thể chịu nổi đập vào mắt.
Người trong hình chính là Vũ Phi Phi và Tịch Thần Hạn.
Nhưng mà từ trong những tấm hình đó cũng có thể lấy được một chút tin tức, Tịch Thần Hạn ngủ say chưa tỉnh còn Vũ Phi Phi, còn trong những tấm hình kia là Vũ Phi Phi đang cầm điện thoại di động selfie.
Bà cụ dùng sức gõ lên mặt bàn, Vũ Phi Phi sợ đến nỗi hai chân run rẩy.
Bà cụ nghiêm giọng quát: “Nói đi, rốt cuộc những bức hình này là sao?”
Cả người Vũ Phi Phi cũng run rẩy, giống như lá thu gặp gió bay lả tả. Cô ta ấp úng mất nửa ngày mà cũng không nói được chữ nào.
“Đừng nói với tôi là có người chụp ảnh hai đứa rồi đem những bức ảnh này ra uy hiếp cô.”
"Đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra, những hình này đều là do chính cô chụp. Sau đó cô rửa ảnh từ trong điện thoại di động ra, rồi đưa tới nhà họ Tịnh. Rốt cuộc cô có mục đích gì?”
Câu từ của bà cụ vừa sắc bén vừa có uy lực khiến cho Vũ Phi Phi không có đường lui, ngăn chặn hết tất cả.
Vũ Phi Phi sợ đến nỗi bật khóc thành tiếng.
“Bà nội...”
“Đừng gọi tôi là bà nội, tôi cũng không có đứa cháu gái lăng loàn như cô đâu.”
“Huhu, bà à... Bà nghe cháu giải thích.”
Vũ Phi Phi không dừng được, vội lau nước mắt.
“Bà nói không sai ạ, những bức hình này đúng là do cháu chụp, cũng đúng là do cháu rửa ảnh.”
Bà cụ tức giận gõ bàn, bởi vì quá tức giận, hô hấp dồn dập, sắc mặt cũng rất kém.
“Cô cố tình mang những bức hình này đến là để cố ý cho tất cả mọi người đều nhìn thấy, sau đó muốn tất cả mọi người đều biết chuyện xảy ra giữa cô và Hạn sao?”
“Cô muốn chia rẽ hai đứa nó sao, cô muốn được lên chức có đúng hay không?”
"Vũ Phi Phi, cô quá ác độc, suy cho cùng thì Vũ Tiểu Kiều cũng là chị của cô. Sao cô có thể làm ra những chuyện như thế này được chứ?
“Cô cảm thấy, loại người mưu mô và thủ đoạn như cô thì tôi sẽ để cho cô lên chức hay sao?”
“Đưa loại người như cô vào nhà thì khác gì dẫn sói vào nhà. Bêu xấu danh tiếng của nhà họ Tịch, ảnh hưởng đến tài sản của nhà họ Tịch.”
Sau khi bà cụ nói xong thì thở gấp, hít từng ngụm khí, tay che lấy ngực đầy khó chịu.
Vũ Phi Phi lắc đầu nguây nguẩy, nước mắt cứ trào ra không thể ngưng lại được: “Bà nội, không phải vậy đâu, không phải như vậy đâu... Cháu cũng không có cách nào cả...”
“Cháu cũng không có nghĩ đến chuyện lên chức.”
“Chỉ là cháu, chỉ là...” Vũ Phi Phi muốn chứng minh mình trong sạch nhưng cũng không nói ra được lý do hợp lý.
“Chỉ là cái gì, còn muốn cãi à? Tất cả ảnh cũng giao ra rồi.” Bà cụ lớn tiếng quát lên.
Vũ Phi Phi run rẩy giao điện thoại di động của mình ra.
“Những bức hình ở trên bàn kia đều ở trong điện thoại di động của cháu.”
Bà cụ nắm lấy điện thoại di động của Vũ Phi Phi, xóa đi toàn bộ những bức hình gốc trong điện thoại của cô ta.
“Trong máy tính của cô hay là trong những chỗ khác còn có bản sao của những bức hình này hay không?”
Vũ Phi Phi lắc đầu: “... Không, thật sự không có.”
Cô ta bị khí thế của bà cụ trấn áp, không dám nói láo nữa.
Huống chi là cô ta đã đạt được mục đích rồi, những bức hình này cũng không còn giá trị nữa rồi.
Bà cụ xé toàn bộ những bức hình trên bàn kia, sau đó đốt chúng đi rồi ném vào thùng rác.
“Chuyện này, tôi không cho phép cô tiết lộ nửa lời ra ngoài.”
Sau đó, bà cụ lại nói.
“Sắp tới cũng không cần về nhà nữa, không cần đến thành phố Kinh Hoa nữa, tôi đưa cô ra nước ngoài.”
“Đừng mà...” Vũ Phi Phi nghẹn ngào.
“Trước kia cô năm lần bảy lượt sai Bạch Lạc Băng làm hại Tiểu Kiều, tôi cũng đã từng nghe qua. Nhưng Thần Hạn không làm gì cô cả, dù sao cô cũng là con gái của Chủ tịch thành phố, em gái Tiểu Kiều. Tiểu Kiều chọn cách mắt nhắm mắt mở cho qua, tha thứ cho cô. Tôi cũng cho rằng cô đã biết sai cũng đã thu tay lại rồi.”
“Nhưng mà không ngờ rằng cô lại càng ngày càng tệ hại hơn, không biết thân biết phận. Như vậy thì quả thật không thể tha thứ cho cô được nữa. Vẫn nên đưa cô ra nước ngoài, cũng là để cho tâm trạng của cô bình tĩnh lại một chút.”
“Ngẫm nghĩ lại bản thân mình đi, rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.”
Cả người Vũ Phi Phi mềm nhũn ra, quỳ rạp trước mặt bà cụ.
“Đừng mà, bà... Cháu không muốn rời khỏi đây đâu... Cháu không thể đi...”
“Cháu biết lỗi rồi, tất cả đều là lỗi của cháu... Nhưng mà cháu cũng chỉ là người bị hại.”
“Cô là người bị hại? Tôi thấy cô một mình đứng sau thao túng hết mọi chuyện, từng chuyện từng chuyện, còn cần tôi phải nói rõ ràng ra trước mặt cô hay sao?”
“Cho dù Thần Hạn có làm gì với cô đi chăng nữa thì từ những bức hình này cũng đủ để chứng minh cô có dã tâm thâm sâu rồi.” Bà cụ Tịch nghiêm nghị quát lên.
Vũ Phi Phi khóc đến nỗi hai mắt đỏ ửng, nước mắt chảy xuống, không thể không thương hại.
“Bà à, không phải như vậy đâu... Cháu cũng là một người phụ nữ, tôi cũng sợ bị bạc tình bạc nghĩa... Không phải cháu cố ý muốn chụp những tấm hình này mà cháu chỉ muốn chứng minh là anh ấy đã làm chuyện gì với cháu.”
“Bà à, cháu không thể rời khỏi đây, cháu không thể rời đi được. Bà đừng đuổi cháu đi, cháu không muốn đến nước ngoài đâu...”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!