Tịch Thần Hạn hai ngày nay đối với Vũ Tiểu Kiều rất tốt. Mỗi ngày Tịch Thần Hạn đều về sớm để cùng cô ấy ăn tối, cùng cô ấy xem tạp chí, xem ti vi và thỉnh thoảng có Vũ Tiểu Kiều ở bên cạnh anh ấy khi anh ấy làm việc. Dường như anh ấy không muốn rời xa cô ấy một giây một phút nào. Tịch Thần Hạn đã thay đổi từ một CEO lạnh lùng cao sang thành một đại ca kề kề bên cạnh Tiểu Kiều. Vũ Tiểu Kiều lại không có tâm tình cảm kích sự ôn nhu của anh, mỗi ngày đều cảm thấy buồn ngủ quá mức không muốn làm gì. Ngay cả khi cô ấy đang ăn, cô ấy cũng ngủ gật, mỗi lần cô đi cùng anh ấy đi làm, cô ngủ gục trên ghế bên cạnh anh ấy. Vào sáng hôm sau, khi cô sực tỉnh dậy thì cô đã ở trên giường. Tịch Thần Hạn gần đây không đến bệnh viện thăm Mục Vân Thơ. Giữa Vũ Tiểu Kiều và Tịch Thần Hạn, cái tên Mục Vân Thơ không còn được nhắc đến nữa. Cứ như thể người này chưa từng xuất hiện giữa hai người họ. Đây là một cách hiểu ngầm rất kỳ lạ giữa hai người. Ngay cả Vũ Phi Phi cũng đã trở thành cái tên cấm kỵ giữa hai người, cho dù là một tiếng cũng tránh không nhắc tới. Vũ Tiểu Kiều còn chưa biết tình hình của Vũ Phi Phi nghiêm trọng như thế nào. Nhưng Vũ Phi Phi lại dám để ảnh của cô và Tịch Thần Hạn trước mặt nhiều người như vậy, điều này cho thấy cô ta đã chuẩn bị đầy đủ. Vũ Tiểu Kiều hiện tại cũng không có tâm trạng nghiên cứu những thứ này, vừa định vận dụng đại não, lại buồn ngủ. Không biết khi nào thì loại phản ứng này mới thuyên giảm, cả ngày cô ngủ lim dim, người béo dần lên. Khi An Tử Dụ đến thăm cô, cô vẫn còn đang ngủ. Vừa mở mắt ra liền thấy An Tử Dụ đôi mắt có chút đỏ.”
“Sao vậy, An An? Cậu khóc sao?” Vũ Tiểu Kiều nhanh chóng đứng dậy từ trên giường dụi dụi đôi mắt buồn ngủ.
An Tử Dụ sờ sờ khóe mắt, cười nói:
“Tôi không có khóc. Vừa rồi tôi đi vội nên bị gió thổi qua.”
“Ừm!”
Cô uể oải trả lời rồi dựa vào giường, lại cảm thấy buồn ngủ ập tới.
“Tôi ghen tị với cậu quá đấy nhé! Cả ngày chỉ ăn với ngủ. Giờ tôi đang bị mất ngủ trầm trọng, muốn ngủ cũng không được."
“Tại sao lại mất ngủ? Còn tôi thì lúc nào cũng như không thể ngủ đủ giấc. Rất khó để thức dậy.”
“Đã mười ngày trôi qua. Sau khi uống rất nhiều chất bổ sung, có lẽ các triệu chứng của cậu đã thuyên giảm rất nhiều. Tại sao bạn vẫn buồn ngủ và kiệt sức như vậy?”
Vũ Tiểu Kiều lắc đầu:
“Tôi đoán chừng gần đây vóc dáng của tôi sa sút, lúc nào cũng không có sức lực, ăn không ngon miệng lúc nào cũng chỉ muốn ngủ.”
An Tử Dụ kinh ngạc trợn to mắt:
“Tiểu Kiều! Chẳng lẽ lúc trước cậu uống thuốc ngủ để lại tác dụng phụ sao? Tôi sẽ đưa cậu đến bệnh viện xem xét lại.”
Vũ Tiểu Kiều cười cười: “Chuyện này đã xảy ra cũng thời gian dài rồi, tôi sớm đã khỏi bệnh rồi mà.”
“Trước khi tôi đến bệnh viện để kiểm tra và bác sĩ nói rằng tôi bị đường huyết cao và máu đặc. Có thể là do máu đặc.”
“Cậu mới có bao nhiêu tuổi, thật sự là mắc bệnh của người già, cậu có nghe lầm không?”
“Bệnh viện Đức An làm sao có thể chẩn đoán nhầm được! Đó là bệnh viện tốt nhất trong thành phố rồi.”
“Nhưng tôi vẫn nghĩ cậu không bình thường, tôi sẽ đưa cậu đi bệnh viện kiểm tra.” An Tử Dụ nói xong kéo Vũ Tiểu Kiều đứng dậy. Vũ Tiểu Kiều từ chối:
“Tôi không đi, tôi không muốn đến bệnh viện nữa.”
“Cậu sợ chạm mặt phải Mục Vân Thơ? Hay là sợ đụng phải cậu Thần?” An Tử Dụ nói về nỗi lòng của Vũ Tiểu Kiều, cô cúi đầu xuống.
“Tôi bây giờ không muốn nghĩ đến những chuyện đó nữa. Gần đây tôi quá lười biếng. Tôi không muốn ra khỏi giường, tôi chỉ muốn ngủ.”
Vũ Tiểu Kiều vừa nói, lại vừa ngã xuống giường, nắm lấy tay An Tử Dụ, đôi mắt buồn ngủ díp lại nhìn cô.
“Còn cậu, cậu có chắc mình ổn không, cậu đã khóc đúng không? Sao tôi lại cảm thấy mắt cậu như vừa khóc chứ không phải gió?"
An Tử Dụ cười nói:
“Cậu nhầm rồi! Tại sao khi sống tự do như vậy tôi lại khóc? Chỉ là tôi nhớ cậu quá thôi.”
“Là cậu đã khiến tôi luôn lo lắng đấy.”
“Tôi ổn mà. Một vài ngày nữa sẽ tiếp tục công việc được thôi. Năm cuối cấp sắp bắt đầu rồi, tôi phải tìm một công ty để làm thực tập sinh.”
“Thưa bà, công ty nào dám tuyển bà làm thực tập sinh vậy! Cứ yên tâm ở nhà làm Tịch phu nhân giúp tôi!”
“Cậu Thần gần đây rất tốt với cậu có vẻ như mối quan hệ giữa hai người đang được hâm nóng dần lên, tôi thực sự rất vui cho cậu đấy.”
“Vợ chồng vẫn luôn là như vậy. Nếu hiểu và bao dung cho nhau, ngày tháng cứ thế trôi qua rồi tình cảm sẽ trở nên tốt đẹp hơn.”
Cậu bây giờ chỉ cần mang thai cho thiếu gia họ Tịch một đứa con trai, chỗ ngồi của cậu tự khắc sẽ ổn định."
An Tử Dụ nói bao nhiêu cũng không nghe thấy Vũ Tiểu Kiều đáp lại hóa ra cô đã cúi đầu ngủ thiếp đi từ bao giờ. An Tử Dụ bất lực lắc đầu, cô giúp Vũ Tiểu Kiều đắp chăn bông rồi bước ra khỏi phòng ngủ. Thím Tần đã chuẩn bị đồ giải khát và chuẩn bị mang vào.
“Cô An, cô đi luôn bây giờ sao?"
“Cô ấy lại ngủ rồi, tôi về trước đây.”
An Tử Dụ vừa bước xuống lầu vừa nói với Thím Tần.
“Tịch phu nhân gần đây rất hay buồn ngủ. Cứ ngủ thế này là không tốt đâu. Khi nào Tịch phu nhân khỏe hơn, cô hãy thường xuyên đến đến đây chơi và đưa cô ấy đi dạo nhé!”
“Được, tôi nhất định sẽ thường xuyên đến.”
An Tử Dụ liếc nhìn lên lầu, trầm giọng hỏi Thím Tần:
“ “Chuyện của Vũ Phi Phi, cô ấy vẫn không biết đúng không?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!