Dương Tuyết Như hôn mê cả đêm, làm cách nào cũng không tỉnh lại.
Bác sĩ Tiền vẫn túc trực trong phòng của Dương Tuyết Như.
Vũ Tiểu Kiều quá buồn ngủ nên xin phép về phòng sớm ngủ.
Sáng hôm sau khi cô tỉnh dậy, có lẽ tối hôm qua bà cụ Tịch đã chịu không ít hoảng sợ nên cũng ngã bệnh theo Dương Tuyết Như.
Tịch Thần Hạn đã chạy tới từ sáng sớm, nhìn thấy Vũ Tiểu Kiều, anh đang định nói chuyện thì cô đưa mắt nhắc nhở:
"Anh đi thăm bà nội trước đi."
Cô xoay người đi vào phòng bà cụ Tịch, Tịch Thần Hạn cũng đi theo, lời muốn nói ra lại phải nuốt trở về.
Bà cụ Tịch mơ hồ ngủ thiếp đi nhưng xem ra tinh thần vẫn không thoải mái, miệng lẩm bẩm những lời khó hiểu.
"Ai cũng làm cho tôi phải lo lắng..."
"Tức chết tôi rồi, các người dừng lại mau."
Tịch Thần Hạn đứng bên cạnh giường bà cụ Tịch, nhẹ giọng nói: "Bà nội, cháu tới rồi đây. ”
Bà cụ Tịch mở to hai mắt nhìn Tịch Thần Hạn một cái rồi lại chậm rãi nhắm mắt lại.
Bà cụ Tịch dù sao cũng lớn tuổi, chỉ cần tinh thần có chút khó chịu thì bệnh tật sẽ ập tới như núi đổ.
Bác sĩ Tiền cũng ở bên cạnh giường của bà cụ Tịch, không dám rời đi một bước.
Vũ Phi Phi đứng ở ngoài phòng bà cụ Tịch, thỉnh thoảng nhìn vào bên trong.
Tịch Thần Hạn đến rồi.
Cô ta luôn muốn xuất hiện trước mặt anh để thu hút sự chú ý của anh.
Giả vờ quan tâm đến bà cụ chính là một cái cớ tốt để lấy được thiện cảm.
Nhưng Tịch Thần Hạn hoàn toàn không đếm xỉa đến tồn tại của cô ta, từ lúc vào cửa cũng không buồn liếc cô ta một chút nào.
Trong lòng cô ta không khỏi tức giận nhưng thấy người giúp việc tiến vào đưa cháo lại giơ tay lên bê thay.
"Bà ơi, bà ăn chút gì đi." Vũ Phi Phi bưng cháo gạo đi về phía bà cụ Tịch đang nằm trên giường.
Bà cụ Tịch vừa nhắm mắt lại bị Vũ Phi Phi tới làm phiền.
Ánh mắt lạnh như băng của Tịch Thần Hạn bắn tới, khiến Vũ Phi Phi sợ tới mức thiếu chút nữa đã lật đổ bát cháo gạo trong tay.
Bà cụ Tịch chậm rãi mở mắt ra, quả thật có chút đói bụng, liền chỉ chỉ tay về phía Vũ Phi Phi.
Vũ Phi Phi vội vàng cười tươi rồi bưng cháo gạo lên: "Bà ơi, để cháu bón cho bà ăn.”
Bà cụ Tịch hiện tại không có hơi sức để nói nhiều nên cũng không ngăn cản.
Người giúp việc nâng bà cụ Tịch ngồi dậy rồi đặt một chiếc gối sau lưng bà.
Vũ Tiểu Kiều đứng ở phía sau bọn họ, nhìn Vũ Phi Phi đút cháo cho bà cụ Tịch, thấy Vũ Phi Phi thỉnh thoảng lại quay sang nhìn Tịch Thần Hạn bên cạnh rồi gãi đầu,cô liền nhanh chóng xoay người đi ra ngoài.
Bọn họ thậm chí còn có con với nhau!
Bỗng nhiên cô cảm thấy mình dư thừa!
Cô không nên tồn tại ở đó chút nào!
Nếu không phải bởi vì hiện tại Tịch Thần Hạn chịu nhiều áp lực, nếu không phải vì cô đã sớm trở thành vợ anh thì có phải là người hiện tại có được danh phận ấy là Vũ Phi Phi không?
Bởi vì một đứa trẻ, mà cô đã hoàn toàn bị loại khỏi gia đình này?
Sự thương cảm khó hiểu dồn dập vào trong ngực làm cho tâm tình của cô không có cách nào bình ổn.
Cô chạy trở lại phòng rồi rúc người dưới tấm chăn,trời cũng đã trở tối nên cô có thể hoàn toàn ở trong một không gian không có ánh sáng.
Trách không được Tịch Thần Hạn lúc trước thích không bật đèn, loại cảm giác đen tối này quả thật có thể làm cho con người ta cảm thấy không cô đơn.
Không biết qua bao lâu khi cô đang nửa tỉnh nửa mê thì bên tai phát ra tiếng nói của Tịch Thần Hạn.
"Em quả thực là một người có sự tự giác rất cao.”
Giọng điệu của anh không phải là thân thiện mà như thể anh đang rất tức giận.
Vũ Tiểu Kiều lật người xoay lưng về phía anh.
"Có ra sao thì anh tự biết. Nếu điều này em cũng không hiểu thì em sẽ càng đáng thương hơn."
Tịch Thần Hạn tức giận leo lên giường.
"Anh thật sự không chạm vào cô ta! Cô ta sẽ không mang thai đâu! Anh sẽ vạch trần lời nói dối của cô ta!” Tịch Thần Hạn lớn tiếng nói.
Vũ Tiểu Kiều từ trên giường xoay người ngồi dậy, dùng ánh mắt phẫn nộ nhìn anh chằm chằm.
"Anh đang trốn tránh trách nhiệm của mình sao?"
Người phụ nữ này, không ngờ lại nói anh trốn tránh trách nhiệm!
"Giấy chứng nhận của cô ấy trong bệnh viện đã có! Cả anh và em đều biết rằng bệnh viện sẽ không có trường hợp giả mạo kết quả khám!”
"Ngay cả chuyện này mà anh cũng không dám thừa nhận! Anh không có can đảm à? Hay anh nghĩ em dễ bị lừa dối?”
"Ngày đó anh say đến bất tỉnh nhân sự, mắt em thấy rõ ràng cô ấy từ phòng khách sạn của anh đi ra, Đông Thanh còn ngăn cản không cho em gặp anh."
"Lúc đó em còn cho rằng anh không muốn gặp em nên không nghĩ nhiều! Bây giờ thì em hiểu rồi, bởi vì khi đó anh không thuận tiện để cho em nhìn thấy cảnh đó. Anh đừng lừa dối em bất cứ điều gì!”
Tịch Thần Hạn nắm lấy bả vai cô, dùng sức nhìn chằm chằm vào mắt cô, lớn tiếng nói.
"Anh không có gì là không dám thừa nhận! Anh chưa bao giờ nghĩ đến việc lừa dối em! Không, không! Anh tin tưởng nhiều hơn vào sự kiềm chế của anh!”
Cô tức giận với chính mình nên anh muốn tới an ủi cô một chút.
Nhưng khi nghe cô nói chính anh đã lừa dối cô thì anh lại cảm thấy bản thân vô cùng tức giận.
"Đừng thách thức sự nhẫn nhịn và con người anh của tôi! Bất kể là ai cũng đều phải trả giá! Em ngàn vạn lần không nên không biết trời cao đất dày là gì, nếu không mọi chuyện thật sự sẽ tồi tệ đến cực điểm đấy!”
"Anh đang nói cái gì vậy?" Vũ Tiểu Kiều đau lòng nhìn anh: "Tốt, vậy em đã khiêu chiến anh rồi, anh muốn để cho em trả giá cái gì..."
Lời còn chưa dứt liền bị Tịch Thần Hạn hôn thật sâu lên môi, chặn lại tất cả thanh âm của cô.
Vũ Tiểu Kiều cảm thấy bây giờ nụ hôn này thật sự quá châm chọc, cũng quả thực là khinh bỉ cô.
Cô dùng sức giãy dụa, dùng sức đẩy anh ra nhưng cũng vô ích.
Dần dần sức mạnh của cô tan chảy trong vòng tay rộng lớn của anh, khi nhiệt độ cơ thể của anh dần dần tăng lên thì hơi thở của cô cũng trở nên đứt quãng.
Nhiệt độ trong không khí dần dần tăng lên, ánh sáng trong phòng hòa quyện bó hoa tulip nở rộ trên bàn càng làm tăng lên vẻ ấm áp.
Ngay khi Tịch Thần Hạn sắp không khống chế được bản thân thì Vũ Tiểu Kiều đẩy anh ra, cô xông về phía nhà vệ sinh nôn khan.
Tịch Thần Hạn lo lắng nhìn cô.
"Em bị bệnh sao?"
Cô không nói gì, chỉ liên tục rửa mặt bằng nước lạnh.
"Anh sẽ đưa em đến bệnh viện." Tịch Thần Hạn nói.
"Em không sao! Bà nội bây giờ bệnh như thế, chủ yếu vẫn là chăm sóc bà nội đã.” Vũ Tiểu Kiều nói.
“Em tha thứ cho anh rồi ư?" Thanh âm Tịch Thần Hạn ôn nhu, ôm lấy cô từ phía sau.
Vũ Tiểu Kiều nhất thời không biết nói như thế nào, cô rũ mí mắt che đáy sự giãy dụa trong mắt.
"Vẫn nên để cho em bình tĩnh lại đã.”
"Bình tĩnh lâu rồi, cũng cảm thấy lạnh rồi." Tịch Thần Hạn ôm chặt cô hơn.
"Nhưng em không biết rốt cuộc phải đối mặt như thế nào! Thật sự không biết... Một mặt em tự an ủi bản thân phải bảo vệ cuộc hôn nhân của chúng ta, một mặt em lại cảm thấy thực sự nực cười.”
"Hãy tin vào sự kiềm chế của anh! Anh nói không là không! Cô ta là ai, chắc hẳn em còn biết rõ hơn anh! "Tịch Thần Hạn một tay bóp lấy cằm của cô rồi dùng sức hôn một cái.
"Bây giờ em là vợ anh, chính là người phụ nữ của anh.”
"Em hãy nhớ kỹ, anh chỉ thừa nhận em là vợ hợp pháp mà thôi!"
Vũ Tiểu Kiều nhìn thấy đáy mắt đen nhánh của anh đang phản chiếu sắc mặt mình tái nhợt, bỗng nhiên có một khoảnh khắc cô cảm thấy vô cùng xúc động.
Cô bỗng nhiên cảm thấy mình lâu nay không còn không nơi nương tựa, rốt cuộc bây giờ cũng có một cái ôm, một bả vai có thể dựa vào.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!